Mưa!
- Ê mày, mưa kìa! –Nhỏ bạn than kéo tay tôi chỉ ra ngoài trời – Tao thích nắng hơn. Nhưng nhìn mưa cũng đẹp chứ hả? Mặc dù nó hơi bùn tí ha.
“Mưa à?” – Tôi nghĩ.
Nhìn ra ngoài trời, những hạt mưa đang rơi xuống kia thật đẹp làm sao. Đúng! Mưa có vẻ như bùn thật, nhưng tôi lại thích mưa hơn. Vì mưa đẹp, mưa bùn và bây giờ, mưa còn gắng với biết bao nhiêu là kỷ niệm giữa tôi và bạn.
Làm sao mà quên được ngày ấy, tôi và bạn đã cùng bước đi về trên con đường mưa. Khi ấy, tôi đã từng nói: Mưa thật đẹp làm sao. Nhưng tớ không thích đi trong mưa lắm, vì nó có thể làm mình bệnh đấy. Ừ, nhưng sao bây giờ, cứ thấy mưa, tôi lại muốn chạy ào ra ngoài ấy nhỉ? Vì tôi bị khùng, muốn bệnh hay vì tôi muốn được nhớ lại nụ cười của bạn trong làn mưa? Nụ cười ấy thật nhẹ nhàng, thật ấm áp làm sao.
Ngày ấy, mưa rơi, rơi thật nhiều, tôi và bạn chia tay ở hai ngõ đường về khác nhau. Bạn đã dặn dò tôi thật kỹ, vì sợ tôi bệnh, vì sợ rằng ngày mai sẽ không còn thấy tôi lên lớp với nụ cười ngây ngô hay với những cơn tức giận tam bành với mấy đứa con trai khá là cá biệt của lớp. Bạn sợ tôi bệnh, sẽ không được nhìn thấy tôi nữa. Thế mà bây giờ, dù cho tôi có bị làm sao đi chăng nữa, bạn cũng chỉ đứng từ xa và nhìn, rồi lẳng lặng bỏ đi.
- Mày bị làm sao vậy? – Nhỏ bạn tôi hỏi – Mày lại đang suy ngẫm cái gì vậy?
- À không, tao có nghĩ gì đâu. Chỉ là…
- Haizz, tương tư nữa chưa gì? Nhìn mặt mày, tao nghi lắm cơ.
- Này này, đừng có suy từ bụng ta ra bụng người chứ?
- Ế ế, j mày? Gì mà suy từ bụng ta ra bụng người ở đây mày?
Tôi bật cười, rồi tán nhẹ đầu nó một cái. Chốt cũng vì muốn giấu đi cảm xúc đang dâng trào trong tôi.
*****
- Này, mày định về bằng cách nào? – Nhỏ bạn tôi hỏi – Mưa to lắm. Mày mà dầm mưa về, có nước mai vô bệnh viện nằm luôn đó
- UI, mày yên tâm. Tao khỏe như voi, bệnh nỗi gì? – Tôi chọc – Mày đi xe đạp sướng rồi. Hay là mày trở tao về đi.
- Má tiếp tục nằm mơ đi ha, con về trước. Con không rãnh mà trở má về đâu.
- Mày nhớ mặt mày đó. – Tôi bật cười. – Thôi về đi. Mày còn đi đón thằng nhóc nữa mà.
- Ờ, tao quên. Thôi, mày ở lại, tao về.
Chậc, giờ này mà ở lại, có nước tới tối chưa được về. Mưa này dầm tới sáng. Tôi chắc lưỡi, rồi đội cái nón trên áo khoác, bước ra về.
- Ê mày bị điên à? – Một tiếng nói vang lên đằng sau. Mấy thằng con trai quậy ở lớp tôi, tụi nó cười – Con Nhi bị điên. Sao mày không đợi trời tạnh mưa rồi về?
- Có mà đợi tới sáng. Mưa này có nước dầm về thôi.
- Vậy mày cứ tàn tàn mà về, tụi tao không rãnh như mày.
Nói rồi, nó mặc áo mưa vào và chạy tiếp. haizz, tôi thở dài. Ước gì giờ đây, bên cạnh tôi có bạn. Ngước mặt lên trời, tôi nheo mắt vì những giọt mưa đập lien tục lên mặt. người tôi bây giờ đang ướt đẫm người rồi. Nếu là ngày xưa, sẽ có một bong người chạy theo tôi và kèm theo trên tay là một cây dù. Nó sẽ la lối om xòm: Cậu bị điên à? Hứa là không bao giờ bị bệnh nữa mà? Sao dám chạy dưới mưa mà về thế kia? Hay là Cậu mặc áo khoác vô đi chứ? Mưa là khắc tinh của áo trắng đo biết chưa? Nhớ lại, mà tôi mắc cười. Ngoái lại nhìn đoạn đường ấy, giờ đây chỉ còn mình tôi mà thôi. Chỉ còn mình tôi bước đi trên con đường mưa này, lạnh lẽo, âm thầm. Tiếng la mắng, tiếng cười đùa hay những cử chỉ quan tâm, lo lắng của bạn, giờ tôi chỉ có thẻ cất giữ sâu trong đáy lòng, trong những kỷ niệm xa xăm. Cái hình bóng của bạn giờ đã khuất xa tầm nhìn của tôi. Tôi chẳng còn được nhìn bạn cười nữa. Hay nói cách khác, nụ cười nhẹ nhàng, ấm áp ngày nào bạn dành cho tôi giờ không còn nữa, mà chỉ là một cái nhìn lạnh lùng.
Ơ, sao mưa lại có vị mặn mặn như nước mắt thế nhỉ? Ôi không, tôi thoáng cười, mình lại khóc nữa rồi. Vội đưa tay lên quẹt nước mắt, nhưng tôi chợt nhận ra, mình đang đi trong mưa, sẽ chẳng ai dể ý rằng mình khóc, hay mình cười. Và rồi, tôi cứ để dòng nước mắt hòa chung với dòng mưa cùng làm khóe mi tôi ướt đẫm.
Đấy cũng là một trong những lý do tôi thích đi dưới mưa. Đi dưới mưa, chẳng ai rãnh rang ngoái lại nhìn tôi bùn hay vui. Tôi hát thật lớn, che giấu đi cảm xúc của mình nhưng cũng chẳng ai ngoái nhìn hay nghĩ tôi điên, vì tiếng hát nức nở đủ lớn để trái tim toi nghe thấy cũng đủ nhỏ để không một ai nghe được. Và mưa, nó làm phai nhòa ký ức bùn, mưa làm trong suốt kỷ niệm khó quên, và mưa đã nhẹ nhàng kéo theo những giọt nước mắt mang bao nhiều buồn phiền nhớ nhung rơi xuống. Giờ đây, có rất nhiều người cùng đi dưới mưa với tôi, nhưng hình như, chưa ai làm tôi có cảm xúc nhiều về mưa như bạn, chỉ có mình bạn có thể cảm nhận cùng tôi.
Khi tôi quay bước đi thì trước mặt tôi, đằng xa xa kia, bạn đang cùng ai đạp xe ra về. Có vẻ hai người đang vội vã đi về dưới làn mưa hắt hiu. Cô ấy có lẽ hợp với bạn hơn, đúng không? Bạn có còn nhớ về tôi khi những cơn mưa lại về không? Hay bây giờ, bạn chỉ coi như một kẻ thù và lãng quên biết bao kỷ niệm giữa đôi ta? Tôi thật ích kỳ, đúng. Vì lẽ ra tôi phải chúc phúc cho bạn thay vì tôi mong bạn sẽ nhớ đến tôi. Mỗi người đều có quyền được hy vọng, nhưng tia hy vọng nhỏ nhoi trong tôi dường như đã vụt tắt khi tôi biết, giờ đây bên cạnh bạn, đã có ai khác thay thế cho tôi.
Tôi bước đi một mình trên con đường lạnh lẽo này. Trời đã sẫm tối và mưa đã vơi dần, nhưng bước chân tôi vẫn chầm chậm chưa tới nhà. Tôi thật ngốc. Nếu như tôi đi nhanh hơn, có lẽ tôi đã không gặp phải bạn đang vui đùa cùng ai đó. Nếu tôi bước nhanh hơn, tôi sẽ không khóc, không nhớ lại những kỷ niệm ngày nào mà bạn cùng tôi đi qua, trên chính con đường này. Và khi tôi biết mình đã mất bạn, tôi mới nhận ra yêu một người đồng nghĩa với việc phải chờ đợi và đau khổ. Chờ đợi họ yêu mình, đau khổ vì họ lạnh lùng. Yêu cũng hạnh phúc. Hạnh phúc với những kỷ niệm, đơn giản dù chỉ là một cái nắm tay, một lời an ủi hay sự quan tâm nhỏ bé. Nhưng đừng hạnh phúc quá để rồi lại đau khổ. Sẽ đau lắm, rất đau. Vì thế, khi yêu đừng nói ra, đừng để phải đau khổ, đừng để hy vọng rồi tất cả lại bị dập tắt trước mắt mình.
Khi cảm thấy rằng mình không thể, hãy quay đầu để một người đau. Khi cảm thấy không thể có nhau, hãy nhắm mắt để khóe mi đừng ướt. Hạnh phúc! Nó đã từng như thế. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra, hạnh phúc như gió thoáng qua. Rồi nó sé tan đi như bọt biển mãi mãi…
|