Ma - Kẻ không tin ma quỷ
Tại một thành phố nhỏ, có một căn nhà bị thiên hạ đồn là có ma. Thực ra căn nhà hai từng khang trang này không có vẻ gì là nơi cư ngụ của ma quỷ. Bức tường cao phía trước sơn màu trắng. Trước nhà là một vườn hồng; sau nhà là thảm cỏ xanh với một cây xoài, một cây bưởi và vài bụi mía. Căn nhà trước đây thuộc quyền sở hữu của một luật sư già với người con gái duy nhất. Các bậc trưởng lão còn nhớ tới cô gái này đều nói rằng cô là người đẹp nhất trong tỉnh. Vị luật sư rất thương con, nhưng chẳng may cô gái lại chết trẻ. Những người biết chuyện nói rằng cô gái thương yêu con trai một địa chủ nhưng vì lý do nào đó, người này không chấp thuận cho con trai lấy cô ta. Trong khi cặp trai gái đang đi lại với nhau thì chàng trai chợt lâm bạo bệnh qua đời khiến cô gái quá đau khổ nên không lâu sau đó cũng giã từ cõi thế. Vị luật sư già sống cô đơn giữa căn nhà mênh mông trong niềm thương nhớ đứa con bất hạnh. Khi ông qua đời, căn nhà và tất cả tài sản được ông để lại cho một đứa cháu. Khi người cháu từ trần, căn nhà được để lại cho đứa con trai còn trẻ của ông ta. Vì còn độc thân, chàng trai không cần tới căn nhà, nên đã trao cho một công ty địa ốc nhờ cho mướn, và chính những người đầu tiên - và cuối cùng - mướn căn nhà này đã đồn là nhà có ma. Thoạt tiên, họ rất hài lòng với căn nhà, nhưng một thời gian sau, những sự việc kỳ quái bắt đầu xẩy ra. Những cánh cửa tự động đóng mở khi không một ai đứng gần. Khi người vợ trẻ của người mướn nhà đang quét dọn căn phòng ngủ bỏ trống, bà chợt nghe tiếng ngăn kéo mở ra rồi đóng lại sau lưng, nhưng khi bà quay lại thì không thấy một... con ma nào. Nhiều khi những đồ đạc trong nhà như bị một bàn tay vô hình giở lên rồi đặt xuống ngay trước mắt mọi người khiến họ có cảm tưởng là trong nhà luôn luôn có những hồn ma sống chung với họ. Tuy sợ, cặp vợ chồng mướn nhà cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, vì ngôi nhà tuy rộng rãi khang trang nhưng lại được cho mướn với giá tương đối phải chăng. Nhưng với những người giúp việc thì không. Những người này đều nói rằng họ có cảm tưởng như lúc nào cũng có người theo dõi họ, và mỗi lần họ đặt vật gì xuống, vật đó lại tự động di chuyển sang nơi khác ngay. Họ không hiểu tại sao, nhưng mỗi khi lãnh lương xong là họ xin nghỉ. Một hôm bà vợ trẻ bước vào phòng khách giữa lúc đứa con trai nhỏ của bà đang lăn một trái banh trên sàn nhà. Mỗi khi tới giữa phòng, trái banh lại tự động lăn trở lại phía cậu bé như có người đang chơi với cậu tuy người mẹ không thấy một ai. Thấy mẹ đứng sững sờ, cậu bé nhìn mẹ cười thích thú và la lớn: - Cô đẹp, cô đẹp. Bà mẹ như chợt tỉnh, khuôn mặt ửng hồng của bà bỗng trở nên xanh lét như tàu lá chuối. Không kịp suy nghĩ, bà vội vã bồng con phóng ra cửa, chạy thẳng sang một nhà hàng xóm và không một ai có thể thuyết phục bà trở lại nhà. Vợ chồng bà dọn đi ngay sau đó. Chàng thanh niên chủ nhà là một người thực tế, không tin những chuyện thần linh, quỷ quái mà chàng cho là chỉ để dọa đàn bà con nít. Chàng rất bực mình vì những lời đồn đại của thiên hạ là nhà có ma. Dĩ nhiên không ai có quyền cấm cặp vợ chồng trẻ mướn nhà thuật lại những gì đã xẩy ra cho họ. Nhưng sự bực bội của chàng trai chủ nhà có thể bắt nguồn từ một lý do quan trọng hơn nhiều: Chàng đã tìm được một người con gái mà chàng muốn thành hôn. Rủi thay, câu chuyện về căn nhà ma đã lọt vào tai nàng, và nàng lại là người có cái "đức tính" chung của hầu hết các đấng đàn bà con gái trên cõi đời này là rất sợ ma! Nàng nói với chàng rằng nàng cũng rất yêu chàng và cũng muốn được xây dựng... nông thôn với chàng. Nhưng nàng nói thẳng là nàng sẽ không bao giờ bước chân vào căn nhà ma đó. Thế mới phiền! Là người không tin ma quỷ, chàng cho nàng hay rằng chàng sẽ vào ở trong nhà một mình để chứng minh rằng không hề có con ma nào ở đó. Rồi chàng lừng lững dọn vào nhà. Tuy những cánh cửa vẫn tự động đóng mở nhưng chàng trai không nghĩ gì tới chuyện ma quỷ. Chàng sửa lại những bản lề cho chắc chắn. Nhưng khi những cánh cửa vẫn đóng mở tự động, chàng cho rằng có lẽ vì gió lọt vào nhà qua những khe hở, tạo nên tình trạng bất thường đó mà thôi. Dù sao chàng cũng nghe thấy tiếng ngăn kéo và cửa tủ mở và đóng. Cả những ly tách đựng trong tủ nhiều khi cũng kêu leng keng như bị đụng chạm hoặc di chuyển. Một vài lần chàng nghe cả tiếng nước chảy trong bồn rửa chén nhưng khi tới coi thì vòi nước vẫn khóa chặt và bồn rửa chén vẫn khô không khốc! Vì biết chắc trong nhà chỉ có mình chàng, chàng thanh niên lý luận là có lẽ căn nhà cũ nào cũng có những tiếng động quái gở đó do tường hoặc sàn nhà phát ra. Chàng cố tình không thèm để ý nữa và cũng cố tình "quên" giải thích hiện tượng nước chảy. Ngay cả khi quyển sách mà chàng vừa gấp lại để sang một bên tự động lật ra từng trang một cách chậm chạp như có người giở ra đọc, chàng cũng cho rằng có lẽ vì có ngọn gió thổi qua cửa sổ một cách đều đặn, tuy sau đó chàng nhận thấy tất cả các cửa sổ đều đóng kín. Dù sao đi nữa chàng vẫn không tin là nhà có ma, vẫn tiếp tục ở đó một mình, vẫn tiếp tục thuyết phục vị hôn thê lập gia đình và sống chung với chàng (trong căn nhà "ma" đó!). Dĩ nhiên chàng cả quyết với nàng là căn nhà không hề có ma quỷ gì hết vì chàng ở đó một mình đã khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy con ma nào hết và vẫn an toàn trên xa lộ. Đáng buồn thay, nàng vẫn không tin và vẫn tiếp tục... sợ ma! Câu chuyện lủng củng kéo dài tới khi chàng được nghỉ hè và chàng nghĩ rằng bây giờ là lúc chàng có thì giờ dọn dẹp lại ngôi nhà cho ngăn nắp cũng như để làm một vài việc muốn làm. Trong căn phòng nhỏ trên lầu, có nhiều quần áo của vị luật sư và cô con gái đã qua đời. Chàng thanh niên nghĩ rằng chàng thật có tội khi để mớ quần áo đắt tiền này mục nát trong khi nhiều người không quần áo. Chàng dự trù đem tất cả mớ quần áo cũ tới cho một cơ quan từ thiện. Chàng bèn đem mấy cái thùng không lên căn phòng nhỏ và khởi sự xếp mớ quần áo của vị luật sư vào trước. Sau khi chất đầy ba thùng, chàng cài tạm nắp thùng lại và quay sang chuẩn bị xếp mớ đồ của cô gái. Khi vừa mở cửa tủ áo, chàng chợt nghe một tiếng thở dài khiến chàng hơi giật mình. Tuy nhiên chàng bật cười vì sự nhút nhát bất ngờ của mình và nghĩ rằng có lẽ vì không khí chuyển động tạo ra âm thanh như tiếng thở dài. Hoặc cũng có thể sự chuyển động không khí khiến những bộ áo quần cạ vào nhau tựa như tiếng thở dài. Sau một phút hơi căng thẳng đó, chàng cẩn thận lấy ra từng món một, xếp vào thùng. Vừa là việc chàng vừa cảm thấy buồn buồn khi nhớ tới người bà con - cô gái con ông luật sư mà chàng phải gọi bằng bà - từ trần khi còn quá trẻ. Sau khi bỏ năm sáu cái áo vào thùng, cái áo kế tiếp khiến chàng ngạc nhiên vì hơi nặng hơn thường lệ. Chàng lẩm bẩm "áo may bằng lụa, tại sao lại nặng kỳ cục như vậy?". Nghĩ rằng người quá cố có thể để một vật gì trong túi, chàng bèn thò tay vào túi áo và lấy ra được một lá thư viết trên giấy hoa tiên và một quyển sổ nhỏ màu đỏ. Lá thư đề tên cô gái và địa chỉ bên ngoài. Chàng thanh niên bèn đặt cái áo xuống, bước tới sát bên cửa sổ mở thư ra đọc. Tuy không phải người có tính tò mò, không hiểu tại sao chàng cảm thấy như bị một sức mạnh vô hình nào đó thúc giục chàng phải đọc lá thư: "Em thương yêu. Dù mọi người cố giấu không ai nói với anh, anh biết mình đang lâm trọng bệnh và có lẽ chúng mình sẽ không còn gặp lại nhau trên cõi đời này nữa! Nếu anh có chết, xin hãy hứa với anh một điều là khi em không còn thích cõi trần này, hãy cho xây mộ em bên cạnh mộ anh để chúng mình khi sống phải cách chia nhưng khi chết sẽ bên nhau mãi mãi. "Thương em muôn vàn, "Người yêu bất hạnh của em". Sau khi cẩn thận đọc đi đọc lại lá thư tới ba bốn lần, chàng thanh niên đứng yên suy nghĩ và nhớ lại câu chuyện người địa chủ cương quyết chống lại mối tình của con trai ông và cô gái. Rồi chàng mở quyển sổ nhỏ màu đỏ ra xem. Đó là một quyển nhật ký với ngày tháng trên đầu mỗi trang. Những trang đầu viết về những công việc vặt vãnh trong nhà. Có trang ghi việc may vá, trang khác ghi việc làm mấy hũ mứt, nhưng những trang sau bắt đầu viết nhiều về chuyện tình của cô gái. Nàng viết về việc đôi bên gặp gỡ, lần trò chuyện đầu tiên, khi chàng trai thố lộ tình yêu, việc hai người trù tính chuyện hôn nhân trong khi vẫn cố thuyết phục thân phụ chàng trai. Họ tin rằng ông sẽ xiêu lòng trước tình yêu của họ. Nhưng thời gian không về phe với họ. Quyển nhật ký viết về lá thư - mà chàng trai vừa đọc - khiến nàng gần như điên loạn. Trang sau đó chỉ có mấy chữ "chàng đã chết!". Kế tiếp là những trang giấy trắng cho tới gần cuối quyển sổ nhỏ. Rồi ở một trong những trang cuối cùng, chàng trai đọc được: "Tôi biết là tôi đang chết lần mòn. Tôi xin ba tôi hứa với tôi là sẽ xin cha chàng cho mộ tôi xây cạnh mộ chàng, nhưng ba tôi quay đi không nói. "Tôi nghĩ rằng vì danh dự, cha tôi sẽ không nói chuyện với người đã không chấp nhận tôi. Nhưng chàng ơi, nếu ba em không nói, em sẽ tìm cách để được đến với chàng. Hồn em sẽ không siêu thoát nếu không được ở bên chàng..." Quyển sổ nhỏ kết thúc ở đó, dở dang, như sự dở dang của người con gái. Cả tình yêu lẫn cuộc đời! Chàng thanh niên bỏ cả lá thư và quyển nhật ký vào túi, bước xuống nhà. Những thùng quần áo có thể chờ thêm một đôi ngày. Chàng biết chàng phải làm gì ngay lập tức vì chàng không muốn hồn người con gái phải tiếp tục đợi chờ. Sau khi thay quần áo, trước khi bước ra cửa, chàng trai nhìn vào nhà nói lớn như nói với một người đối diện: - Bà không có gì phải lo lắng nữa. Cháu sẽ tìm mọi cách sắp xếp cho bà, bà cứ yên tâm. Rồi chàng tìm tới trang trại của vị địa chủ khó tính, người từng làm khổ đứa con trai duy nhất của ông cũng như cô gái. Ông cũng đã qua đời từ lâu và người cai quản trang trại bây giờ là một người cháu của ông. Sau khi đọc kỹ lá thư và quyển nhật ký do chàng trai đem lại, người trại chủ thở dài: - Năm mươi năm! Năm mươi năm dài chờ đợi! Thật là tội nghiệp! May mắn hơn nữa, vị trại chủ này lại là người tin rằng có một thế giới vô hình mà ông nói là "thế giới bên kia". Ông bèn liên lạc ngay với luật sư của ông để sắp xếp mọi việc, và chỉ hai tuần sau, hai kẻ yêu nhau nhưng không lấy được nhau khi còn sống đã được nằm bên nhau trong hai ngôi mộ song song. Sau khi thắp mấy nén nhang trên hai nấm mộ còn nồng mùi xi măng, trở về nhà, chàng trai cảm thấy ngôi nhà có vẻ hoàn toàn khác hẳn khi rõ rệt trong nhà bây giờ chỉ còn có một mình chàng. Không còn những tiếng cửa tự động mở, đóng, không còn tiếng ngăn kéo đóng mở, không còn tiếng nước chảy ào ào hoặc rỉ rả... chỉ có những tiếng động do chính chàng gây ra. Rồi chàng mời vị hôn thê tới dùng cơm vào một buổi chiều, đem theo cả một bà cô nổi tiếng là người có thể "ngửi" thấy mùi ma. Khi ngồi vào bàn ăn, bà cô nhìn quanh nheo mũi mấy cái rồi nói với cô gái: - Thiên hạ chỉ đồn bậy! Nhà này làm gì có ma. Nếu có, dù chỉ một con cô cũng biết liền một khi. Cô gái yên tâm và không lâu sau đó hai người thành hôn và sống bên nhau thật hạnh phúc trong ngôi nhà khang trang không có vẻ gì là nơi cư ngụ của ma quỷ. Lâu dần, thiên hạ quên hẳn câu chuyện căn nhà này từng bị coi là - và thực sự - có ma. Chỉ có chàng thanh niên là vẫn còn nhớ vì chàng đã thay đổi: Tuy không hề nói với ai, ngay cả vợ chàng, bây giờ chàng biết rằng trên đời này quả thật có ma. oOo
|
|
|