Người con gái ở dốc Cầu Kiệu
Đã một năm trôi qua kể từ ngày gia đình Thanh dọn về ở khu "xóm vắng" vùng Đakao này. Gọi là "xóm vắng" vì ở cái xóm tân lập này chỉ đếm được hơn mười nóc gia và có khoảng hai mươi lăm nhân khẩu. Vào những năm cuối thập niên bốn mươi và đầu thập niên năm mươi của thế kỷ hai mươi thì dân số thành phố Saigon-Gia Định chỉ vỏn vẹn khoảng trên dưới hai trăm năm chục ngàn người. Gia đình Thanh chạy loạn chiến tranh giữa Việt Minh và quân đội Pháp từ miền Trung vào. Thật may mắn là ba của Thanh có người bạn đang là công chức ở Sở Bưu điện thành phố và, cũng đang ngụ không lâu ở cái "xóm vắng" này nên gia đình Thanh kiếm được một miếng đất nhỏ ở đây và dựng tạm một căn nhà bằng vật liệu nhẹ để phòng khi mưa nắng. Thanh là con trai một nên ba má Thanh đã dành tất cả những gì có được đều cho một mình Thanh. Thanh đã hai mươi tuổi rồi và tuy rất thông minh nhưng việc học thì thường bị gián đoạn luôn vì chiến cuộc. Nhìn cảnh gia đình luôn thiếu trước hụt sau, Thanh cũng muốn tìm một việc làm để phụ giúp cho kinh tế gia đình khá hơn và để mẹ Thanh không phải vất vả mỗi sáng với gánh xôi nặng trĩu trên vai đi dạo khắp phố phường. Ba Thanh thì không muốn con trai mình phải lận đận và không có tương lai nên ông thường khuyên con phải cố gắng học hành cho thành đạt. Ông thường nói: "Học đến nơi đến chốn trước là ấm cho bản thân, sau là vợ con con được nhờ chứ lúc đó ba mẹ còn đâu để mà nhờ". Tuy nghe lời dạy của ba mẹ, nhưng Thanh cũng nhờ vài người bạn cùng trường tìm cho một công việc dạy kèm trẻ tại nhà. Một ngày kia,Thanh được bạn bè giới thiệu một công việc như ý muốn là dạy kèm cho bốn em nhỏ. Ngày đầu tiên đi nói chuyện để nhận việc, Thanh không dấu nổi vẻ thất vọng khi được cho biết công việc dạy học được bắt đầu vào lúc 19h và chấm dứt lúc 22h30. Thất vọng là vì nơi mà Thanh mỗi tối phải đến ở tận ngã tư Phú Nhuận, cách nhà Thanh khoảng năm cây số hơn. Vùng đó hơi xa nhà mà lại quá vắng vẻ vì còn nhiều đồng ruộng. Thời gian mà Thanh phải đi và về vào thời điểm đó thì không làm sao có phương tiện để di chuyển được. Thấy Thanh lo lắng, ba Thanh hỏi chuyện và khi biết nguyện vọng của con thì ông nói: - Mỗi tối ba sẽ đưa con đi và đón con về bằng xe mobilette của ba. Ba cũng cần ra ngoài một chút vào buổi tối cho khỏe người. Khi nào gia đình mình khá một chút thì sẽ sắm cho con chiếc xe đạp. Nghe ông nói vậy Thanh cũng ậm ừ cho qua chuyện vì Thanh biết là cả ngày ông làm trong Sở Bưu điện, tối về ông cũng muốn có những giây phút bên mẹ Thanh cho bà vui vì mẹ Thanh là một tiểu thư đài các khi quen ba Thanh. Cũng vì chiến tranh nên gia đình phải tạm thời gặp khó khăn. Ngày đầu tiên nhận việc, Thanh rất vui vì bốn em mà Thanh dạy kèm đều rất ngoan. Bốn em này ở cùng một xóm và học cùng một trường công lập Võ Tánh trên đường Võ Di Nguỵ Các em rất yếu về môn toán và Việt văn. Một ngày nọ, ba của Thanh đến đón anh trễ. Thanh thả bộ ngang qua ngã tư Phú Nhuận thì Thanh để ý thấy có một xe thổ mộ, là loại xe ngựa chở khách rất thịnh hành vào thời điểm này và thường đậu ở ngã tư để đón khách. Thấy Thanh, người xà ích vội ngồi thẳng dậy và mời: - Cậu đi xe cậu ơi. Thanh cám ơn người xà ích và nhân tiện cũng hỏi cho biết giá cả từ đây về nhà Thanh, và Thanh hứa sẽ đi vào một dịp khác. Ba của Thanh đã đồng ý với đề nghị của Thanh là từ thứ hai đầu tuần tới, ông chỉ phải đưa Thanh bận đi mà thôi. Khi về thì Thanh sẽ về bằng xe thổ mộ. Thanh cho biết là tiền xe chỉ mất khoảng năm cắc (0,50 xu). Mỗi tháng Thanh dạy kèm từ thứ hai đến thứ sáu là năm ngày, như vậy mỗi tháng mất khoảng mười đồng tiền xẹ Tiền công kèm bốn em, mỗi em một tháng là mười lăm đồng, vị chi Thanh vẫn còn dư đến năm mươi đồng. Thấy con tính như vậy nên ba Thanh cũng tạm yên lòng. Sau một tháng dạy kèm cho bốn em. Lần đầu tiên trong đời, Thanh cầm trong tay số tiền lương mà Thanh kiếm được. Thanh đã yêu cầu mẹ từ nay không phải thức khuya dậy sớm với gánh xôi cực nhọc nữa. Thanh sẽ dựng cho mẹ một sạp báo ở đầu xóm "cho mẹ vui vì có công việc làm". Kể từ tháng thứ hai, các em vì mến Thanh nên sau giờ học các em muốn Thanh ngồi lại để "kể đủ thứ chuyện gì mà thầy Thanh biết". Từ đó, mỗi đêm Thanh ngồi nán lại với các em thêm một giờ. Từ nơi dạy học, Thanh ra đến chỗ xe thổ mộ là mười một giờ bốn mươi phút đêm. Người xà ích không lộ một vẻ gì nôn nóng và thái độ thì cũng vẫn bình thản như mọi hôm. Đường sá vào những năm đó rất vắng vẻ. Hằng đêm, Thanh từ nơi dạy kèm đi ra đến xe thổ mộ, luôn luôn cũng chỉ có một mình Thanh chứ tuyệt nhiên không có một bóng người hay chiếc xe nào khác chạy trên đường. Nhà cửa ở khu ngã tư Phú Nhuận cũng rất ít oi và nhiều đồng ruộng. Nhà ở hai bên con đường Võ Di Nguy từ ngã tư Phú Nhuận lên đến Đakao thì im lìm then cài cửa đóng. Cũng có đôi lúc Thanh rùng mình nghĩ vu vơ về những chuyện ma quái nhưng Thanh vội gạt đi những ý nghĩ đó. Thanh thường nhìn lén người xà ích, Thanh thấy ông ta thật bình thản nên cũng có phần yên tâm hơn và bớt suy nghĩ những điều không hay. Gọi người xà ích là ông chứ Thanh nghĩ tuổi của ông ta chỉ ngoài ba mươi. Đêm nay cũng giống như mọi đêm. Thanh ngồi quay lưng lại với người xà ích để hai chân được thòng xuống cái bàn đạp dùng để cho khách bước lên xe. Nhìn cảnh vật hai bên đường đêm nay Thanh thấy sao nó tối tăm quá, mặc dầu nó cũng như mọi đêm qua. Đèn không đủ soi sáng lắm ở hai bên đường... nhất là khoảng từ chợ Phú Nhuận lên đến cầu Kiệu. Thanh nghĩ quẩn là nếu chẳng may có một bọn cướp nào đó xông ra chận chiếc xe thổ mộ và bắt Thanh dẫn đi vào con hẻm nào đó thì cũng chẳng có ai dám đuổi theo. Cảnh sát cũng chưa chắc đã dám đuổi theo nói chi đến người dân thường. Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên chiếc xe thổ mộ từ từ chạy chậm lại vì có người đứng đón xe. Thanh quay đầu lại nhìn thì cũng vừa lúc người xà ích lên tiếng: - Cô đi xe, cô ơi. - Qua khỏi cầu Kiệu là bao nhiêu tiền hả chú? - Dạ,mười xu cô ạ. Thanh ngồi tránh qua một bên để người khách bước lên. Khách là một cô gái. Cô gái mặc áo dài nên cô ta cũng ngồi giống như Thanh đang ngồi để hai chân không phải bị gò cong lại như khi ngồi trong lòng xe. Thanh là một thanh niên mới lớn và rất rụt rè trong giao thiệp, nhất là với phái nữ. Tuy đang là ban đêm và trời lạnh, nhưng Thanh cảm thấy mặt nóng bừng khi Thanh liếc mắt nhìn trộm người con gái và phát giác ra nàng rất đẹp. Mùi thơm của da thịt nàng tỏa ra đã làm cho Thanh ngây ngất thêm và làm cho Thanh thêm rụt rè hơn. Người con gái thì từ khi lên xe chỉ cúi mặt xuống như tìm kiếm vật gì đó dưới lòng đường và, ôm sát chồng sách vào lòng như sợ nó bị ai đó giựt đi. Thoảng chốc, người con gái mới ngước mặt lên một chút và rồi lại nhìn xuống mặt đường. Nàng tỏ ra e thẹn khi thỉnh thoảng đụng phải người Thanh vì chiếc xe thổ mộ bị gập ghềnh bởi mặt đường không được bằng phẳng lắm. Xe vừa chạy lên giữa cầu thì người con gái quay lại nói với người xà ích: - Ngừng ở ngay dốc đầu cầu bên kia nghe chú. Sau khi trả tiền xong, người con gái xuống xe và thoăn thoắt bước xuống những bực thềm để đi vào xóm nhà gần đó mà Thanh nhìn theo thì không thấy một nhà nào có ánh đèn. Hôm sau, cũng đúng tại địa điểm cũ, người con gái cũng ra đón xe và người xà ích cũng nói lời mời khách như ông đã từng mời Thanh và cô gái mà Thanh đã được nghe. Hôm sau nữa là nhằm ngày thứ sáu, cuối tuần, người con gái đó cũng ra đón xe như hai hôm trước nên Thanh không biết người con gái đó ngày hôm sau và ngày sau nữa có ra đón xe không. Thanh mong sao cho mau qua hết tuần để gặp lại người con gái đó. Cả ngày Thanh cứ thắc mắc về người con gái. Nàng làm gì và từ đâu ra đón xe vào cái giờ mà trên đường không một bóng người qua lại. A, có lẽ người con gái đó cũng đi dạy kèm trẻ như Thanh chăng. Thanh để ý là nàng cũng ôm một chồng sách giống như Thanh vậy. Nàng không thể là... Thanh vội xua đuổi ý nghĩ kinh dị trong đầu và Thanh an tâm là nàng không phải là ma hiện ra để chọc ghẹo chàng. Tối hôm thứ hai đầu tuần, bà chủ nhà mà Thanh đến dạy kèm cho biết là Thanh được về sớm hơn một giờ vì lũ trẻ mà Thanh dạy kèm được bà đưa đi đến nhà của người bạn bà chơi. Thanh thả bộ ra ngã tư Phú Nhuận. Người xà ích và chiếc xe thổ mộ chưa đến. Thời gian còn lâu mới đến giờ Thanh ra về nên Thanh thả bộ dọc theo con đường Võ Duy Nguy để nhìn ngắm các cửa tiệm. Bên cạnh trường công lập Võ Tánh là tòa nhà của Hội Đồng Xã Phú Nhuận. Xa hơn chút nữa về bên trái là rạp hát xi nê Văn Cầm. Một rạp hát nhỏ mà phía sau rạp có một số nhà tranh và còn nhiều đồng ruộng. Phía trước rạp bên kia đường là một cái đình mà Thanh không biết tên. Phía trước cái đình có một cái phông tên nước mà giờ này thì không có ai đến lấy nước nữa. Đi thêm một quãng đường nữa là đến ngôi chợ Phú Nhuận. Giờ này thì dĩ nhiên là chợ cũng không còn nhóm họp buôn bán gì. Từ ngôi chợ hướng dài đến chân cầu Kiệu là một dãy nhà lá, nhà tôn lẫn lộn và không có căn nào có tầng lầu. Phía sau những căn nhà đó cũng là những thửa ruộng còn lênh láng nước. Bất chợt Thanh nhìn về phía xa xa nơi ba ngày qua có người con gái cũng hằng đêm cùng Thanh trên chiếc xe thổ mộ. Nơi đó hiện có vài căn nhà có đốt đèn. Thanh đoán người con gái có lẽ giờ này đang ngồi một trong những căn nhà đó. Thanh nhìn đồng hồ và vội bước nhanh về khu ngã tư Phú Nhuận. Đến nơi Thanh thấy chiếc xe thổ mộ đã đậu sẵn tự bao giờ. Người xà ích có lẽ quá mệt cho một ngày lao động nên đã nằm ngả lưng ra sàn xe. Thanh không muốn làm mất giấc ngủ mệt nhọc của người xà ích, nhưng Thanh phải giả bộ tằng hắng để người xà ích biết là Thanh đã đến vì Thanh cảm thấy lo nếu để người con gái đứng chờ xe trong một quãng đường quá vắng vẻ. Đêm nay, với bao sự mong đợi được gặp lại người con gái cùng đi trên chiếc xe với Thanh trong mấy đêm qua thì, chiếc xe thổ mộ vẫn bình thản chạy qua nơi có người con gái đứng đón xe hằng đêm. Thanh cảm thấy một nỗi buồn man mác xâm chiếm vào tâm hồn chàng. Thanh nhìn liếc người xà ích, ông vẫn bình thản cầm cương như không để ý gì đến việc vắng bóng một người khách đêm nay. Đã một tuần lễ trôi qua. Ba mẹ Thanh không thể không lo lắng khi thấy con trai mình có vẻ bồn chồn lo lắng một điều gì. Các em nhỏ mà Thanh dạy kèm cũng "không thấy thích thú những câu chuyện mà thầy Thanh kể nữa". Những câu chuyện không đầu không đuôi và thường kết thúc bằng một câu: - Ngày mai thầy kể tiếp. Tối hôm nay khi Thanh vừa ra đến chiếc xe thổ mộ thì trời cũng vừa bắt đầu lâm râm mưa. Một cơn mưa nhẹ đầu mùa. Thanh bước uể oải lên xe và chàng ngồi co chân trong lòng xẹ Thanh không muốn đôi giầy mà chàng đang mang bị ướt. - Cô đi xe, cô ơi! Thanh như bị điện giựt, chàng ngồi thẳng dậy và ngoái cổ lại nhìn vì chàng biết chắc người xà ích mời người khách mà Thanh đang mong đợi. Người con gái bước lên xe. Nàng hơi lúng túng vì không biết phải ngồi làm sao thì Thanh đã lẹ làng ngồi tránh ra phía ngoài. Khi người xà ích chuẩn bị cho xe chạy thì cô gái lên tiếng: - Cả tuần nay bị cảm mà bây giờ lại gặp mưa nữa...thật là xui xẻo quá! Thanh quay lại nhìn người con gái vì Thanh không biết là nàng nói chuyện với Thanh hay với người xà ích. Người con gái đang hướng mặt về phía trước và, hình như nàng nói câu đó mà không chủ đích nói với ai. Thấy đây là cơ hội mà Thanh đã ấp ủ trong lòng cả tuần qua, và đã... hứa với lòng là Thanh sẽ mạnh dạn để được làm quen với người mà Thanh rất mong nhớ. Hít một hơi cho đầy lồng phổi, Thanh nói: - Cô nên có một cái áo mưa. Nói xong câu đó, Thanh thấy mình quả là không có duyên ăn nói. Chính Thanh cũng không ngờ là có một cơn mưa bất chợt như đêm nay để đem theo áo mưa thì làm sao cô gái biết trước được để mang theo cái áo mưa. Nhưng cô gái đã nở một nụ cười với Thanh và nói: - Em... cũng không ngờ là hôm nay lại mưa. Thanh nhìn cô gái mà trong lòng thật xao xuyến. Nàng có một nụ cười quá xinh đẹp, với một hàm răng thật trắng và thật đều đặn. Thanh muốn nói thêm một câu gì đó mà Thanh không làm sao mở miệng được. Hai tay Thanh thì cứ hết chắp vào nhau lại xoa xoa như là đang bị lạnh lắm. Sự im lặng thật dài. Chỉ có tiếng vó ngựa là gõ đều đều trên mặt đường. Phút chốc mà chiếc xe thổ mộ đã lên đỉnh cầu và đang đổ dốc. Người xà ích đang ghìm cương để chiếc xe từ từ dừng lại. Tự nhiên Thanh buột miệng: - Cô hãy đi mau về nhà để kẻo ướt. Tôi xin được trả tiền xe đêm nay cho cô. Một lần nữa, cô gái nhìn Thanh nở một nụ cười thật tươi và lí nhí câu cám ơn rồi bước lẹ xuống những bực thềm dẫn vào khu nhà phía xa. Có lẽ người xà ích đã nghe câu nói của Thanh với cô gái nên khi cô ta vừa xuống xe là người xà ích vẫy vẫy cái dây cương để cho con ngựa biết là nó phải tiếp tục cuộc hành trình. Ba mẹ Thanh đang ngồi chờ đón Thanh. Hai ông bà ngạc nhiên thấy Thanh bước vào nhà và vừa đi vừa huýt sáo một bài hát vui nhộn. Ba mẹ Thanh nhìn nhau và trên gương mặt của hai người cũng thật rạng rỡ như cũng đang có những niềm vui với nhau. - Thưa cô, tôi xin phép được... Thanh vừa đi lại trong phòng ngủ, vừa làm điệu bộ nghiêng mình về phía trước và vừa nói. Nhưng Thanh nghĩ làm như vậy không được vì khi xe thổ mộ ngừng là cô gái bước lên xe ngay trong khi Thanh vẫn đang còn ngồi trên xe thì không thể nghiêng mình được. Chẳng lẽ vừa ngồi vừa nghiêng mình. Dù sao thì cô gái cũng đã có để ý đến mình nên cô gái đã đồng ý cho mình trả tiền cuốc xe. Nghĩ vậy nên Thanh yên tâm và...hứa với lòng là sẽ mạnh dạn hơn trong lần gặp đêm mai. - Có lẽ...cô cũng dạy kèm trẻ ở gần chỗ cô đứng đón xe ? - Đúng vậy. Sao...anh biết? - Tôi đoán vậy thôi vì...anh cũng dạy kèm cho bốn đứa trẻ ở khu ngã tư Phú Nhuận. Im lặng một lúc, Thanh nói về công việc của anh và hỏi cô gái: - Anh dạy môn toán và Việt văn. Nhà... em ở...dưới đó hả? - Dạ, xuống hết các bực thềm rồi quẹo phải và đi theo mé sông đến căn nhà cuối cùng là nhà em đó. Em sống với ba vì mẹ em mất lâu rồi. Ban ngày em đi may tới chiều mới về. Ăn cơm xong là đi đến gần chỗ mà em thường đứng đón xe để dạy kèm cho hai em bé gái học môn sử ký. Em tên là Thơm. A, tới nơi rồi. Thôi em về nhe. Hẹn anh đêm mai. Cám ơn anh đã trả tiền xe cho em. Hôm nay xin cho em được tự trả nghe. - Không đáng bao nhiêu mà. Em cứ tự nhiên đi về nhà đi, lát nữa anh trả luôn tiền xe cho. Tên anh là Thanh. - Cám ơn anh Thanh nhiều lắm. Thanh thật sung sướng trong lòng biết bao. Lầu đầu tiên được làm quen với một người con gái, mà lại là người con gái đẹp nữa; và lại là người có học nữa. Như vậy là cô gái đã thật sự có cảm tình với mình nhiều lắm rồi. Thanh lại mong một ngày mau trôi qua. - Anh Thanh đối tốt với em nhiều lắm. Em... Người con gái ngập ngừng như có điều gì khó nói lắm. Thanh liền tiếp lời: - Em...muốn nói gì với anh thì cứ nói, đừng ngại. - Em muốn mời anh vào nhà em uống ly trà cho biết nhà. Nhưng em thật sự ngại quá vì nhà em quá nghèo. Em.... sợ anh không được vui. - Được em mời đến nhà là quý lắm rồi. Gia đình anh cũng đâu phải thuộc loại giàu có sang trọng gì mà dám chê bai ai. - Vậy anh thử hỏi xem "ông xe ngựa" có chịu chờ để đón anh về không. Tuy làm như chỉ chú tâm vào việc điều khiển cho con ngựa chạy đúng hướng đúng đường. Nhưng khi nghe cô gái nói đến "ông xe ngựa" là ông lên tiếng ngay: - Cô chú cứ tự nhiên. Tôi chờ bao lâu cũng được mà. Nhà tôi cũng ở gần đây thôi. Qua dốc cầu và khi xe ngừng lại hẳn, Thanh mau mắn bước xuống trước. Thanh muốn đưa tay đỡ người con gái mà không dám. Thanh lẽo đẽo theo sau người con gái như một cái bóng. Vì đường đi quá tối nên cô gái đã vấp vào một vật gì đó nằm trên đường và ngã chúi về phía trước. Thanh mau mắn ôm ngang lưng người con gái để đỡ cho nàng khỏi té. Thân thể người con gái chạm vào tay Thanh và chuyền qua Thanh một cảm giác thật lạnh. Thanh thật ái ngại cho người con gái. Tại sao nàng lại không mang hờ theo một cái áo ấm vào ban đêm. Thanh nhớ lại mấy đêm qua, người con gái thường hay ngồi co ro và ôm sát chồng sách vào lòng như để hơi ấm không thoát ra ngoài được. Thanh nghĩ và thấy thương người con gái nhiều hơn. Anh quyết tâm sẽ tặng người con gái cái áo ấm vào đêm mai. Đi hết một dãy nhà khoảng bảy hay tám căn gì đó thì Thanh và người con gái đến trước một căn nhà ở cuối dãy nhà mà Thanh vừa đi qua. Căn nhà khá nhỏ nhoi được bao bọc xung quanh bằng ván cây mỏng và nóc nhà lợp bằng lá. Người con gái dùng tay đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào nhà. Trước mặt Thanh là một cái bàn nhỏ và có một cái đèn dầu cũng nhỏ xíu để bên trên. Kế bên cái đèn là một ấm đựng trà và bốn cái tách được đựng trong một cái dĩa bằng nhôm. Sau cái bàn đó là một cái giường được che bởi một tấm màn trắng rất sạch sẽ đã được kéo qua để chẹ Phía bên trái là nhà bếp. Cạnh cái bếp có mắc một cái võng và có một người đàn ông đang nằm trên đó mà Thanh đoán là ba của cô gái. Người con gái lên tiếng khi người đàn ông bỏ chân xuống khỏi cái võng như dự định đứng lên. - Đây là anh Thanh, người đã trả tiền xe cho con mà con đã kể với ba. Thanh không thấy được rõ mặt người đàn ông vì ánh đèn dầu không đủ soi sáng khắp căn nhà. Thanh gật đầu và lí nhí trong miệng câu chào. - Anh ngồi xuống đó đi. Em pha trà anh uống cho ấm. Em bị lạnh quá. Em sợ bị bịnh lắm. - Ừ,người em lạnh lắm. Em đi làm đêm mà ăn mặc như vậy dễ bị bịnh lắm đó. - Em cũng định tới đầu tháng này em sẽ mua một cái áo lạnh thật dầy, chứ mỗi đêm cứ như vầy thì sợ sẽ không kéo dài được lâu. Thanh nhớ lại là người con gái chỉ mới ra đón xe trong vài tuần nay thôi, chứ lúc Thanh mới nhận việc dạy kèm thì đâu có thấy người con gái này ra đón xe. Nàng nói tới đầu tháng sẽ mua áo, như vậy là nàng chờ đầu tháng có lương rồi mới mua áo. Thanh thấy thương người con gái này quá. Nàng chân thật quá. Nàng ăn nói thật tự nhiên và rất thân tình với Thanh. - Anh uống nước đi.. cho ấm. Vì mãi suy nghĩ nên Thanh không để ý người con gái đã rót ly nước cho Thanh tự lúc nào. Thanh bưng ly nước lên và uống cạn. Người của Thanh lúc này tự dưng nóng lên. Cái đầu thì bần thần như có đeo chì. Mắt thì nhìn cảnh vật xung quanh như mờ mờ ảo ảo. Người con gái nhìn Thanh và nói với vẻ đầy lo lắng: - Anh Thanh có sao không? Hình như anh bị cảm rồi. Hay anh lại nằm tạm trên cái giường này để em cạo gió cho. Nói rồi người con gái bước tới dìu Thanh lại cái giường và cởi áo của Thanh ra để cạo gió. Tỉnh dậy, Thanh thấy ba mẹ anh đang ngồi bên giường anh trong bệnh viện Tân Định. Ba mẹ Thanh cho biết là những người ở xóm dốc cầu Kiệu phát giác anh bị bất tỉnh nằm trong một nghĩa địa nhỏ gần đó và cảnh sát đã đưa anh vào đây. Thanh không biết là anh mơ hay tỉnh. Chuyện vừa qua là có thật hay chỉ là mợ Tại sao anh lại nằm bất tỉnh trong một nghĩa địa nào đó. Như vậy người con gái mà Thanh gặp gỡ là...ma ? Thật không thể tin được! Theo các truyện ma quái mà Thanh đã đọc thì...con ngựa của người xà ích sẽ có phản ứng nếu người con gái đó là ma. Thanh từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua với anh. Thanh quyết định xin xuất viện sáng nay để cùng với ba Thanh đến xóm dốc cầu Kiệu tìm căn nhà của người con gái. Khi Thanh và ba của Thanh đến trước căn nhà cuối cùng bên con sông ở dốc cầu Kiệu thì Thanh nhận biết đây không phải là căn nhà mà Thanh đã đến đêm qua. Đang dáo dác tìm căn nhà mà Thanh muốn tìm thì một người đàn ông trong căn nhà cuối cùng trong xóm mà Thanh và ba Thanh đang đứng bước ra hỏi: - ông và cậu muốn tìm ai? - Tôi muốn tìm căn nhà của cô Thơm làm nghề may ở trong khu này. - A, cậu là người hồi sáng đã bị bất tỉnh và nằm trong cái nghĩa địa đằng kia đó phải không? Cô Thơm thì tôi không biết. Vả lại ở đây cũng không có ai làm nghề thợ may cả. Nhưng ở chỗ cái nghĩa địa nhỏ mà cậu bị bất tỉnh đó, thì vào khoảng vài năm trước có một căn nhà của hai cha con. Người cha làm nghề chạy xe thổ mộ mướn. Người con gái thì làm nghề may, nhưng tôi không biết tên là gì vì tôi chỉ mới dọn về đây thôi. Tôi nghe những người xung quanh kể lại là có một ngày kia có một bọn lính Nhật vào đây. Chúng đã thay nhau hiếp cô thợ may. Vừa lúc người cha đi làm về, ông thấy vậy nên đã lấy cây rựa bửa củi ra chém tụi lính Nhật. Tụi lính đó đã bắn người cha chết liền tại chỗ. Cũng vì muốn phi tang nên tụi lính Nhật đã bắn cô gái chết luôn rồi đốt nhà. Căn nhà đang cháy dở dang thì một cơn mưa đổ xuống và dập tắt đám cháy. Người dân ở đây tìm thấy xác chết của hai cha con bị tụi lính Nhật giết nhưng chưa bị cháy hết nên đã được chôn ngay tại chỗ căn nhà đó. Sau này mấy người trong xóm qua đời, người nhà đem chôn cạnh ngay hai cái mả của hai cha con người xà ích và riết rồi thành cái nghĩa địa nhỏ. Tháng 12 năm 1974. Thanh hiện là một sĩ quan cao cấp còn sống độc thân của Q.L.V.N.C.H.và là Giáo sư giảng dạy tại trường Võ Bị và trường Chiến Tranh Chính Trị tại Đà Lạt. Một đêm kia, Thanh ngồi trong một căn phòng thật kín đáo để nghiên cứu một vấn đề gì đó trong một cuốn sách mà Thanh mới nhận được hồi chiều. Đêm nay, nơi Thanh đang ngồi bị cúp điện. Người lính cận vệ đã thắp tạm cho Thanh một cây đèn cầy để anh làm việc. Trong một lúc Thanh ngẩng đầu lên. Bất chợt anh thấy có bóng một người phụ nữ hiện lên trên vách tường và di chuyển từ cuối phòng đến chỗ anh đang ngồi thì biến mất. Thanh nhìn lại phía sau xem ai đang đi đến. Anh rùng mình khi thấy tất cả cửa phòng đều đã được đóng kỹ. Bên ngoài thì tối đen vì vẫn chưa có điện và cây đèn cầy thì đang để trước mặt anh. Thanh bình tĩnh ngồi xuống và nhìn về phía vừa xuất hiện cái bóng của một người con gái để tìm câu giải thích cho cái hiện tượng vừa xảy ra. Câu giải thích mãi mãi vẫn nằm trong lòng Thanh vì anh biết rằng nếu anh có kể chuyện này ra thì cũng chẳng một ai tin câu chuyện của anh.
|