Truyền thuyết Việt Sư Ký
Vạn sự khởi đầu nan
I
“Ối chao, đèn tắt rồi”. Một tiếng thét nhỏ khẽ vang động trong không gian u tối. Tuy không biết được chính xác ai đã phát ra tiếng thét đó, vì bóng đêm lạnh lùng đang ngự trị tất cả. Nhưng căn cứ vào thanh âm chói lói pha lẫn sự run rẩy đầy lo sợ, có thể mọi người xung quanh đó đều đã nhận ra, đây là giọng của một người con gái trẻ. Dĩ nhiên là quen thuộc đối với một số người, nhưng với một số người khác thì có thể có, có thể không. Không dám khẳng định một điều gì, không dám chắc bất cứ thứ gì, tối quá. Nếu như có thêm một dấu hiệu nào nữa, như tiếng la hoặc tiếng thét, hay cho dù tiếng thì thầm cũng được, bất cứ thứ gì… để có thể dựa vào đó và định hình tình trạng chung quanh. Nhưng rất tiếc, không ai hay không có thứ gì tiếp tục phát ra âm thanh nữa, cái tối tăm càng đáng sợ khi có thêm sự bổ xung của thinh lặng. Không ai thấy ai, không ai nghe ai. Như thể một thằng nhóc nào đó tập tành làm tác giả vừa hậu đậu làm đổ hủ mực đen trên trang bản thảo đầu tiên, thành ra tất cả mọi thứ trên mặt giấy đều được bắt đầu trong cái chìm lỉm tối tăm, đen ngòm. Tương lai của tên tác giả đó có lẽ không sáng sủa lắm với một cái mở như thế.
“để con đi đốt nến lên” Giọng cô bé lại khẽ vang lên nhưng lại có một tiếng “roạt”. Hình như có ai đang xé thứ gì đó, một giọng nói trầm ấm và rời rạc của một người đàn ông khẽ vang lên: “không cần đâu, để ta”. Một làn ánh sáng từ đâu vụt lên thành một vệt đỏ thắm. Nó lượn lờ yếu ớt, chập chờn lúc tối lúc sáng. Và ngay khi đủ mạnh để *** rõ một bàn tay đang bắt quyết ở giữa thì nhanh như chớp, bàn tay đó vươn ra chụp lấy dải ánh sáng đỏ, có lẽ do lực nắm bàn tay quá thô bạo nên chúng bắt đầu yếu ớt đi chăng? chỉ một lúc sau đó nó lại tắt đi và tối hẳn. Vài giây trôi qua từ vị trí bàn tay lúc nãy, ánh sáng lại từ từ phình dần ra. Càng lúc chúng càng lớn và rõ rệt. Từ trọng tâm nắm đấm tay, hào quang đỏ chảy ra ào ạt vô cùng mạnh mẽ, nó hấp tấp lan tỏa ánh sáng khắp nơi, xuyên toạt màn đêm bao trùm nãy giờ. Đến lúc này, người ta lờ mờ nhận ra quanh đây là một căn phòng rất rộng, có một cái giường lớn được đặt ở chính giữa gian. Một người phụ nữ đang thiếp ngủ trên chiếc giường đó, gương mặt xinh đẹp của bà trắng bệt đầy mệt mỏi. Mái tóc dài của bà rối tung xoả ngang và liên tục rụng đi, rơi từng lọn xuống thành giường. Một cô bé chừng mười một, mười hai tuổi hấp tấp chạy đến đỡ lấy, bây giờ ánh sáng mới *** toả khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt của nó. Cô bé thu hết tóc của người phụ nữ rồi sờ một tay lên trán bà ta. Người đàn ông tạo ra ánh sáng lúc nãy chăm chú quan sát, tay phải ông vẫn giữ nguyên nắm đấm mặc dù người khác nhìn vào không thể thấy ông đang nắm gì cả, vì ánh sáng trên tay ông lúc này chính là một phần của nguồn sáng, chiếu trong căn phòng. Ông chậm rãi lên tiếng :
- mợ sao rồi ?
Cô bé run rẩy đáp :
- dạ thưa cậu, mợ yếu hơn rồi ạ.
Người đàn ông cau mày, ông quay đầu nhìn qua một bà cụ đang ngồi sát bên cạnh ông. Đó là một bà già đã ngoài sáu mươi, tóc bà ta bạc như bới bằng một chùm cước trắng. Bà ta mặc một chiếc áo dài lụa xám. Tay bà ta cầm một bó đũa tre và hai xấp giấy đen cứng chạm nổi những chữ, từ khó hiểu. Cũng như người đàn ông đó, bà cụ ngồi trên một chiếc ghế gỗ chạm trỗ rất tinh xảo, một trong bộ tám chiếc ghế được sắp đặt quanh chiếc giường cùng kiểu. Và sáu chiếc ghế còn lại đều đã có người ngồi lên, có đủ cả đàn ông lẫn đàn bà. Ngoài ra chỉ có cô bé lúc nãy là đứng bên cạnh chiếc giường của người phụ nữ nãy giờ, cô bé có lẽ lo việc săn sóc cho bà ta. Bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, bà cụ khẽ lắc đầu:
- ta không biết phải làm sao con à, con quỷ đang ẩn náu trong cơ thể vợ con quá mạnh, vượt xa sự khống chế của bát gia chi nhân chúng ta. Nhưng không cần quá lo lắng, chúng ta đã dùng toàn lực ép nó vào khái sinh huyệt trên người vợ con, chỉ cần nó cầm cự được cho đến khi anh họ của mẹ đến thì mọi chuyện sẽ ổn.
Người đàn ông thở dài lo lắng :
- Nhưng thưa mẹ, vợ con đang rất yếu, lại sắp đến giờ sinh nở, lỡ như có chuyện gì bất trắc thì…
- chúng ta cố gắng làm tất cả những gì có thể _ Bà cụ lắc đầu _ nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì âu cũng do số phận. Những việc chúng ta có thể làm bây giờ chỉ là sự chờ đợi.
Người đàn ông bất giác nói nhỏ:
- nếu thái tử không đầu thai vào nhà ta, chúng ta đã không khổ sở như thế
Bà cụ bỗng trừng mắt nhìn ông, quát nhỏ:
- tại sao ngươi lại có suy nghĩ đáng xấu hổ như thế, tam thái tử đầu thai vào nhà ta chính là niềm vinh hạnh lớn cho dòng họ chúng ta. Nếu cả nhà chúng ta có chết cũng phải đảm bảo cho thái tử chào đời một cách an toàn.
Người đàn ông bắt đầu thì thầm, hầu như chỉ có hai người nghe thấy:
- thưa mẹ, tại sao việc thái tử đầu thai vào nhà ta, mẹ không nói cho các em của con biết ?
Bà cụ cau mày, giọng bà hạ xuống mức thấp nhất:
- ta nghi ngờ, chúng ta đang bị phản bội, cụ thể là ai thì ta không biết, nhưng ta cảm thấy có yêu khí đang ẩn nấp trong người một trong số các em con. Nhưng bây giờ thì đừng có nói gì về điều đó cả, phải tập trung giữ cho được kết giới.
Người đàn ông không nói thêm nữa, khuôn mặt ông lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Những người trong nhà này dường như đã quên đi sự có mặt đầy khắc nghiệt của cơn bão mùa đông đang hoành hành ngoài kia.
|