tôi lại mất em oz`
“Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi Thiên đường xưa khép lại....... từ muôn năm rồi”
_Tắt thuốc đi em!
_Tại sao?
_Không tại sao cả.Không thích thôi
_....
Tôi thấy Em ngồi đây đã hàng giờ rồi, tôi biết vì mưa và vì em thì luôn thích kéo những hơi thuốc dài trong lúc như thế này. giọng em nhỏ nhẹ ngân nga mãi lời hát :"Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa. Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi" và đôi khi tôi tự hỏi em có thấy mình có lỗi vì luôn mang khuôn mặt u buồn khi ở bên tôi không? Những khi ở bên em tôi luôn trách móc vì em đã dành hết tình yêu của mình cho mối tình đầu còn tôi thì chỉ nhận được những gì còn sót lại cùng với những nỗi buồn của em mà thôi . Thế nhưng Tôi vẫn yêu em.
* * * * * *
Tôi gặp em lần đầu khi cả 2 đang đứng phạt ở sân trường, lúc đó em 17, trông ngố nhưng nét mặt dễ thương và luôn mang ánh mắt buồn bã khi nhìn tôi. Từ đó tôi để ý em. Thế nhưng suốt những năm trung học chúng tôi luôn gặp nhau ở phòng giám thị và vì thế cơ hội được gần em không nhiều. Cái vẻ lạnh lùng khó gần và đôi mắt u buồn đó khiến cho tôi rụt rè khi muốn gợi chuyện với em, nhưng một lần em đã bắt chuyện và hỏi tôi:
_này anh, anh hay nhìn lén em ? Why?
_Không, anh không có. Ahm, mà có, vì …
_Vì em hay buồn phải không? Ai cũng nói vậy….
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn, em thông minh, luôn thu hút tôi và khiến tôi nghĩ về em nhiều hơn, nhưng lúc nào em cũng mang ánh mắt buồn. Và rồi tôi yêu em.
Lại là một buổi chiều bị phạt dưới cột cờ, em đã lấy ra 1 đồng xu và hỏi tôi cùng chơi 1 trò:
_Bây giờ e tung đồng xu lên trời , nếu là mặt ngửa em sẽ là bạn gái anh, nếu là mặt xấp anh sẽ là bạn trai của em.
Từ đó,chúng tôi là một cặp. Thế nhưng Tôi luôn hỏi về ex của em mà em chẳng bao giờ chịu nói, và tôi nghĩ em đang lừa dối tôi,chúng tôi cãi nhau nhiều về chuyện ấy. Đến 1 buổi chiều , tôi cố tình dõi theo em và vô tình nhìn thấy em bước đến một ngôi mộ nhỏ trong nghĩa trang vắng vẻ, khi đó em đã ngồi khóc, khóc thật nhiều.Tôi lặng lẽ ra về, hôm sau tôi đến để tim hiểu xem đó là mộ của ai. Bất ngờ vì di ảnh là 1 person trạc tuổi tôi.
Thằng con trai như tôi thấy tự ái nên từ đó tôi không gặp lại em và cũng chẳng nói với em câu chia tay nào dù rằng rất nhớ em. 3 Năm sau đó , em 20, chúng tôi vô tình gặp em trong 1 club du học sinh và rồi chúng tôi lại yêu nhau. Em vẫn không thay đổi gì, vẫn là ánh mắt buồn, là vẽ lạnh lùng đôi khi khiến tôi khó chịu. Thế nhưng tôi biết mình vẫn yêu em. Lúc này em thân với điếu thuốc hơn mọi , em hút nhiều và muốn tôi phải chấp nhận điều đó khi ở bên nhau. Vì tôi yêu em nên chấp thuận. Tôi sợ phải mất em như 3 năm trước nên đã làm ngơ để mọi việc theo ý em.
* * * * * *
Thế nhưng hôm nay! Càng nhìn thấy em buồn bã và kéo những hơi thuốc dài tôi đã không chịu được nữa vì đó là biểu hiện của nổi nhớ ex kia, là kí ức mà em luôn mang theo, là hình bóng của 1 ai khác chen vào chúng tôi. Tôi khó chịu, và tôi ghét em vì em đã khiến tôi phải yêu em,tôi ghét bản thân mình vì tôi nghĩ mình là 1 thằng đàn ông ích kỷ đã ghen với quá khứ,mà ai lại ghen với quá khứ bao giờ ??? Tôi đã từng cố nghĩ mình sẽ là Gío,còn em là Lá, và tôi, cơn Gío ích kỷ luôn muốn kéo Lá về bên mình mãi mãi và bỏ lại kí ức kia nhưng tôi đã không thể.
Đợi em kéo hết những hơi thuốc dài, chúng tôi ra về. Em ngồi sau lưng tôi, ôm chặt lấy tôi, đây là một điều lạ vì em chẳng bao giờ thể hiện tình cảm theo cách như vậy cả.Tôi cảm giác có gì đó không bình yên nhưng như thế này là qúa hạnh phúc đối với tôi rồi. Em xuống trước cửa nhà, đưa tôi một mảnh giấy, hôn nhẹ vào má tôi,mùi thuốc lá vẫn còn ở đây rồi em vào nhà. Tôi phóng xe thật nhanh để biết em nhắn gì cho tôi, em đã thật hiểu tôi nghĩ gì nên mới viết ra những điều này thế nhưng đó là những điều tôi không bao giờ muốn đọc:
“Này anh, Nếu anh nói mình là Gío trong chuyện " Cây, Lá, Gío " thì em sẽ không bao giờ là Lá đâu. Bởi vì em biết dù Gío có cuốn Lá đi về đâu thì Lá vẫn luôn mang theo nỗi buồn. Một ngày mưa như hôm nay Lá cũng sẽ tự tìm về bên Cây, đơn giản là vì Lá yêu Cây.Như trong chuyện có nói Tình yêu của Gío dù có lớn nhưng vẫn không đủ sức để níu Lá ở lại mãi. Người ta (hay chính là em) sẽ không thể xóa sạch điều gì đó trong kí ức, nếu nói quên thì đó chỉ là một sự chấp nhận tạm thời mà thôi,còn em em thậm chí không thể quên được điều gì cả.Em xin lỗi,ta sẽ không gặp lại nhau nữa nhé anh. Bye”
Uh, thì Bye, Tôi lại không giữ được em rồi nên tôi đành mất em!!!
|