Có một ngày...!
Ngừng tay trên trang nhật ký, Quân ngẩng đầu ngắm bầu trời qua ô cửa sổ cũ, lốm đốm vài mảnh sơn bong ra thỉnh thoảng lại rụng lả tả khi gió về. Khung cửa đã ố vàng, màu sơn đã bạc và những ngôi sao trên kia nằm gọn trong một mẩu vuông bé tẹo. Một thế giới của riêng Quân, trong một căn gác nhỏ đôi khi mất hút giữa lòng Paris tráng lệ… Quân yêu lắm cái nơi này. Những con phố nhỏ đá hộc ngoằn nghoèo, những bức tường rêu phong cổ kính, những cành dây leo mát dịu quấn lấy nhau… và xa xa, thấp thoáng đâu đây tiếng chuông nhà thờ kinh kong mỗi chiều… Thanh thản và bình yên!
Khẽ với tay đẩy tấm kính, gió mát ùa vào phòng len lỏi đến từng ngõ ngách đồ đạc mang theo cái se lạnh của tiết trời chớm thu. Quân nhắm mắt, mặc cho gió mơn man trên tóc hợp cùng bản "Luân khúc cung rê trưởng [d-.-b]" của Johann Pachelbel đang vang vọng từ chiếc cd cũ… cảm giác dễ chịu! Đêm nào cũng vậy… khi công việc bộn bề của một ngày tạm lắng xuống cũng là lúc Quân trở về với mình trên từng trang nhật ký. Cô viết, cứ viết mà không cần suy nghĩ… bởi đơn giản, cô chỉ muốn viết. Muốn giữ lại những cảm xúc, muốn nhìn lại mình từng ngày. Và để cảm nhận sự trưởng thành trong từng khoảnh khắc pause lại khi thời gian dần trôi. Nó như một tấm gương lớn, phản chiếu những hình ảnh khác nhau của cùng một con người trong từng thời điểm.
Hai năm đã qua? Cũng ngày này năm trước, cũng giây phút này, cũng bản nhạc này… Quân còn thẫn thờ với những ký ức... của một thời yêu nhau, trẻ thơ vụng dại. Có hạnh phúc ngập tràn, có đau khổ thất vọng… Rồi chia tay! Vì lý do gì chẳng rõ, mờ mờ ảo ảo chỉ là những câu thề thốt khi tình yêu tràn đầy. Còn khi nó ra đi, mọi thứ cũng khăn gói theo cùng, chỉ còn lại những vết sẹo đến khó mờ.
… Có tiếng xe dừng trước ngõ. Mà cái tiếng vespa đặc trưng ấy thì không thể lẫn vào đâu được. Nó thường xuyên và là lý do duy nhất phá tan cái tĩnh lặng nơi Quân ở và kéo cô về hiện tại. Rướn người qua khung cửa, trước mắt Quân vẫn là một hình ảnh quen thuộc. Khắc đứng đó, đầu không hề ngẩng lên với ngón tay trỏ hướng về phía cô ngoắc ngoắc. Nhưng Quân biết, đằng sau cái hành động kỳ quặc đáng ghét ấy của anh là một tình yêu chân thành và nụ cười ấm áp. Phải, nó ấm đến mức cô gần như ngây người khi anh bước vào thế giới của mình - một hiệu bánh nhỏ, nơi Quân làm thêm sau mỗi giờ lên lớp!
oOo
- Xin lỗi, làm ơn cho tôi hỏi ở đây có nhận thêm người không?
- Xin lỗi…
Phải đến lần thứ 2 anh hỏi, Quân mới giật mình
- Tôi không rõ, anh có thể hỏi chị quản lý ở kia, đằng sau quầy thu ngân ấy.
- Cảm ơn!
“Chúa ơi, mình có hoa mắt không? Là Kiên ư? Anh ấy giống Kiên quá”, Quân bật cười. Không, không đời nào là Kiên ở cái nơi xa tít tắp khỉ ho cò gáy này. Hay chí ít thì Kiên cũng đâu biết dùng hai từ “xin lỗi” và “cám ơn” đúng lúc, đúng chỗ như thế. Khẽ nhún vai, cô lại quay về với công việc của mình!
oOo
- Em muộn 15 phút 28 giây.
- Em xin lỗi, tại cái váy này này. Em đã không định mặc nó, nhưng phút cuối ngắm ngắm lại…
- Okie, lời xin lỗi được chấp nhận!
Lần nào cũng vậy, Khắc chẳng bao giờ giận dù Quân có làm gì đi nữa. Và trong khi cô còn mải ba hoa nghĩ ra muôn vàn lý do ngộ nghĩnh thì anh chỉ mỉm cười: “Lời xin lỗi được chấp nhận”. Nó như một câu "password" đặc biệt để hai người “log in” vào những giây phút vui vẻ bên nhau. Khắc vui khi ở bên Quân! Còn Quân, cô có vui khi ở bên anh? Có thực sự với anh? Chính cô nhiều khi cũng không thể hiểu. Người con trai đó là ai? Là Khắc hiện tại với sự dịu dàng lãng mạn bên trong cái gai góc, mạnh mẽ… hay là Kiên trẻ con và bồng bột của ngày xưa? Sao họ giống nhau đến vậy?
Đã hàng trăm lần cái suy nghĩ ấy luẩn quẩn trong đầu, và hàng trăm lần cô phải tự gạt đi. Khắc là Khắc còn Kiên là Kiên. Khắc của hiện tại, còn Kiên đã là quá khứ… Lý trí bảo vậy nhưng cảm nhận của trái tim lại khác. Nó nhận ra ở anh những điểm không thể nào có được ở một người con trai khác… từ giọng nói, tiếng cười, cách gãi đầu gãi tai khi bối rối hay thậm chí đến cả cái mùi quen thuộc… Ngay như lúc này đây, sau lưng anh… Quân chỉ muốn ôm anh chặt, thật chặt... gục đầu vào vai để cảm nhận nó rõ hơn.
- Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau? Ở hiệu bánh ấy?
- Em nhớ, có một đứa con trai ngổ ngáo mới chân ướt chân ráo sang Paris đã nằng nặc đòi đi làm thêm kiếm tiền.
- Oh, sao em biết?
- Anh trình bày thì, là, mà… với chị Louis thì bé lắm đấy. Nhưng phát âm tệ quá, đến giờ vẫn chẳng khá hơn!
- Láo toét - Khắc búng nhẹ vào cánh mũi đang phập phồng sắp chun lại của Quân!
oOo
“Thôi chết rồi, sao lại quên chìa khoá trong phòng cơ chứ. Thế có khốn nạn không!”. Sáng vội vội vàng vàng lao đến trường cho kịp giờ, Quân đã ngờ ngợ mình quên mất điều gì. “Giờ biết thì đã muộn. Chẳng nhẽ nửa đêm lại lò mò gõ cửa để ăn chửi…” – Quân ngao ngán thả mình xuống bệ cửa. Đêm Paris, tĩnh mịch và bình yên. Trùm thêm cái áo măng-tô lên người, Quân cuộn tròn như một con mèo nhỏ ngái ngủ bên hiên nhà. Cô muốn ngủ, muốn nhắm mắt cho qua thời gian… nhưng không tài nào ngủ được. Đầu óc cứ quay cuồng! Từ chuyện học hành, thi cử cho đến những điều vụn vặt của cuộc sống… và Khắc! Đã hơn 6 tháng làm cùng, nhưng cô vẫn chưa một lần tiếp xúc hay trò chuyện với anh. Cô tự ngăn mình bằng một bức tường vô hình để rồi luôn lảng tránh và xua đuổi mỗi khi anh đến gần, dù chỉ với tư cách bạn bè đồng nghiệp. Đến mức đôi khi trở thành thô lỗ và cộc cằn… Chỉ vì anh giống Kiên!
- Em làm sao thế? - Một bàn tay lắc nhẹ khiến Quân choàng tỉnh. Là Khắc!
- Tôi không sao?
- Thế em định nằm đây cả đêm à?
- Vậy anh bảo tôi phải làm gì khi quên chìa khóa trong phòng? Thuê nhà trọ hay đập cửa chủ nhà ầm ĩ lúc nửa đêm? – cô chợt nổi cáu.
- Hay là… em đến chỗ làm với anh? Dù sao ở đó vẫn ấm và tốt hơn thế này. Trời lạnh đấy, không khéo ốm mất!
Khắc vẫn kiên nhẫn dịu giọng như thể anh chưa hề trông thấy thái độ củ chuối của cô. Chính điều đó làm Quân phải suy nghĩ… và sau một thoáng, cô gật đầu! Suy cho cùng cũng đâu thể nằm vạ vật ngoài đường cả đêm thế này, và càng không thể đáp lại sự dịu dàng như vậy bằng một ánh mắt mang hình viên đạn được.
Nơi Khắc làm việc, một nhà kho lớn tập trung trái cây từ các nơi đưa về rồi phân phối đến các cửa hàng trong thành phố. Cuộn tròn trên đống carton làm hộp còn thừa như một cái ổ con ấm áp, Quân mông lung dõi mắt theo mọi người. 3h sáng, cái giờ mà hàng nghìn người đã say ngủ, thì hóa ra đâu đó quanh ta vẫn còn những người đang lao động. Từng chồng hộp cao ngất chuyển ra rồi lại đưa vào. Mùi táo, mùi lê, mùi dâu tây thơm quá… Xa xa Khắc vẫn làm việc. Mồ hôi chảy thành dòng, hăng say đến lạ! Quân đếm, nhưng rồi cô tài nào nhớ hết được có bao nhiêu chiếc hộp đã ở trên vai anh. “Anh không thể là Kiên! Nhất định không. Kiên có bao giờ biết đến lao động khi đã quen với cuộc sống sung sướng được lo lắng từ đầu đến chân. Ngay đến cả trách nhiệm với bản thân còn không có thì lao động, đối với Kiên chỉ là một thứ xa xỉ phẩm”.
Ngay giây phút này đây, Quân chợt nhận ra mình đã nhầm. Dù có những điểm trùng hợp, nhưng họ là hai con người khác nhau, hoàn toàn khác nhau!
oOo
- Nhanh thật, mới đó đã hơn 10 tháng. Sao thời gian đầu em ghét anh đến vậy?
Phải, một năm đã gần trôi qua với bao thay đổi. Nhìn lại mình một năm trước, thấy trẻ con và ngốc nghếch lạ. - Thế tại sao em ghét mà anh vẫn luôn quan tâm đến em?
- Trả lời đê, anh hỏi trước!
- … vì… anh giống người yêu cũ của em. Giống từ khuôn mặt, vóc người cho đến cả những điều nhỏ bé nhất. Đôi khi nhìn anh, em cứ ngỡ anh ấy. Những gì đã qua, em chỉ muốn quên nhưng anh cứ sờ sờ ra trước mắt khiến em nhiều lúc không thể…! Em ghét anh cũng chỉ vì thế. Anh càng quan tâm em càng ghét, em chỉ muốn được yên!...
Quân bất động… mạch cảm xúc trong cô như tuôn trào từ nơi nào xa lắm… miên man… lúc thật lúc ảo khiến cô không còn biết mình đang làm gì. Chỉ đến khi Khắc lên tiếng, cô mới chợt giật mình!
- Em còn yêu anh ấy?
“Mình là con ngốc! Bao lâu nay tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc và mình đã quên… nhưng thực sự đã quên?… còn Khắc?"
- Em… xin lỗi!
- Em đâu có lỗi gì! Thật tốt khi anh được biết điều đó…
Khắc vẫn dịu giọng mỉm cười và ôm cô chặt hơn. Nhưng nụ cười lần này của anh… chưa bao giờ Quân cảm thấy ấm và lạ lùng đến vậy!
oOo
… “Em đi. Mong anh mọi điều tốt lành”.. Em có nhớ? Đó là tin nhắn cuối cùng trước khi em off điện thoại lên máy bay. Để rồi anh chợt nhận ra mình đã đánh mất điều quý giá nhất! Gần hai năm qua, anh đã nỗ lực để có thể sống tốt hơn, như em đã từng lo lắng cho anh! Và cũng thật kỳ lạ khi con người chỉ nhận ra giá trị của những điều mình đã đánh mất. Trước đây, anh đã không thể thay đổi vì em… nhưng giờ đây… khi không có em, anh lại muốn thay đổi. Anh đã nỗ lực để đến được Paris… vì lý do gì chẳng rõ… Em chấp nhận hay không cũng không quan trọng… Anh chỉ muốn em biết rằng, anh đã thay đổi… vì em, và vì chính mình… Anh nhớ em…
Tờ giấy nhỏ rời khỏi tay Quân… Rốt cuộc cô đang tỉnh hay mơ. Đây là thực hay ảo? Là cái thế giới nào đây?… Dường như chính cô cũng không thể trả lời được. Tất cả như quay cuồng theo mảnh giấy Khắc dúi vào tay lúc tối. Nó như cuốn cô về nơi nào đó mông lung… Tất cả thay đổi nhanh đến chóng mặt, ngay cả trực giác như cũng đùa bỡn mình. Khi Quân lầm tưởng anh là Kiên, nó đã khẳng định với cô: KHÔNG. Nhưng giờ đây, khi cô dần nhận ra mình yêu anh, yêu Khắc của ngày hôm nay thì…
Tiếng vespa lại vang lên… Kiên hay Khắc, có lẽ điều đó không còn quan trọng. Cô chỉ biết rằng mình yêu con người ấy dù họ có là ai hay tên gì… Cô chỉ biết mình đang yêu người đàn ông của hiện tại và đã yêu thằng bé của ngày xưa. Bởi suy cho cùng, nếu không có thằng bé ngày hôm qua thì làm gì có được người đàn ông của ngày hôm nay. Tất cả dịu lại, cảm giác bình yên như chưa bao giờ bình yên… Quân nhoẻn miệng cười ngắm mình trong gương… “Sẽ mặc bộ váy nào đây? Nhanh nào, không anh lại phải đợi!”…
|