Ma - Điệu buồn cung thứ
Vì bây giờ tôi không còn xử dụng được đôi tay nên tôi không viết được nữa. Bởi thế, tôi sẽ kể lại câu chuyện của tôi với niềm hi vọng là các bạn có thể nghe và hiểu được. Điều này rất quan trọng vì có những sự kiện liên hệ tới những diễn biến trong cuộc đời tôi mà cho tới ngày nay người ta vẫn chưa được biết. Tôi nghe điệu nhạc đó lần đầu tiên khi còn thơ ấu - một vài nốt nhạc buồn ma quái ở cung thứ lạ lùng mà tôi biết chỉ có trong trí tưởng. Điệu nhạc này không bao giờ kết thúc dù mỗi khi nghe thấy nó trong giấc ngủ, tôi luôn luôn được đưa tới một nơi xa lạ, cô đơn và hoang vắng với những phiến đá lẻ loi nhìn xuống một vũng nước xanh thẳm ở bên dưới. Tôi không nhìn xuống dù biết nó hiện hữu, ở đó. Dường như nó có một cái gì có thể đưa tôi tới một sự kết thúc bi thảm mà tôi không dám đối diện vì quá kinh hoàng. Khi tôi lớn lên, điệu nhạc này tới một cách thưa thớt hơn, có lẽ mỗi năm chỉ độ một lần và thường xẩy ra trước một sự bất hạnh hoặc một thảm hoạ mà tôi cố làm ngợ Một lần tôi tâm sự với dì tôi, người bảo dưỡng tôi từ khi cha mẹ tôi qua đời, về điệu nhạc này. Là người thực tế, dì tôi không nghĩ rằng sự kiện này có một ảnh hưởng quan trọng nào mà chỉ nói “Có thể con tưởng tượng tới điệu nhạc này trong một cơn ác mộng thời thơ ấu. Điệu nhạc đó nói lên điều gì? Dì nghĩ rằng có lẽ con đã nghe ở đâu đó nhưng không nhớ đấy thôi”. Nhưng tôi biết không phải như vậy vì tôi không bao giờ nghe điệu nhạc lạ lùng này ngoài đời. Dường như nó tới từ một thế giới khác với những nét hoàng hôn kỳ lạ của một nửa tâm tư, hoặc của một cuộc sống từ lâu đã đi vào miên viễn. Thời gian vẫn trôi đều và khi được hai mươi tuổi, tôi gặp Robert. Sáu tháng sau chúng tôi lấy nhau dù dì tôi hết lời ngăn cản. Đã hơn một lần dì nói thẳng với tôi: - Có thể nó dễ thương thật, nhưng theo dì, nó chỉ cưới con vì tiền. Kẹt ở chỗ là con cứng đầu quá nên không chịu nhìn nhận cái thực tế đáng buồn đó. Dì không muốn nói chuyện này nhưng không nói không được. Tôi tin một phần ở những điều dì tôi nói vì đó là những lời nói chí tình và hữu lý. Tôi không đẹp, nhỏ con, xanh xao yếu đuối với một đầu óc non nớt chỉ biết tưởng tượng và một tình yêu dành trọn cho Robert. Nếu tôi có thể giúp đỡ chàng về phương diện tài chánh, tôi rất sẵn sàng. Dù sao thì chàng cũng đã có không biết bao nhiêu phụ nữ đeo đuổi. Là nhiếp ảnh viên, có lẽ chàng đã có vô số những cuộc tình trước khi gặp tôi. Chàng lớn hơn tôi mười lăm tuổi và đầy kinh nghiệm. Tôi không hề lưu tâm tới việc đó mà chỉ biết rằng chàng rất lịch thiệp, dịu dàng và rất khéo léo trong việc khích động sự đáp ứng của người khác phái. Tôi chấp nhận tất cả, và như hầu hết những người đàn bà, tôi cố tự thuyết phục rằng đối với chàng tôi hoàn toàn khác biệt với những người đàn bà khác. Và tôi trở thành vợ chàng. Trong sáu tháng đầu, mọi việc đều êm đẹp. Chúng tôi có một căn nhà xinh xắn, đi du lịch chút đỉnh và có không biết bao nhiêu bạn mới - ít nhất họ cũng là bạn mới của tôi - những con người thông minh, trí thức, dễ mến lúc nào cũng vây quanh hai vợ chồng tôi, chen chúc trong căn nhà nhỏ của chúng tôi mỗi dịp cuối tuần. Bất cứ khi nào tôi có vẻ không bằng lòng là Robert lập tức yêu cầu họ rời khỏi nhà và không thèm tiếp bất cứ một ai trong nhiều tuần lễ nếu tôi muốn như vậy. Chàng thủ thỉ bên tai tôi: - Anh chỉ cần có em thôi. Những người khác không ăn thua gì. Em nhớ kỹ điều đó. Rồi chàng hôn tôi say đắm, đưa hồn tôi lên tận thiên đàng. Suốt thời gian đó, điệu nhạc không trở lại với tôi cho đến khi chúng tôi tới Cornwall “để thay đổi không khí” như lời chàng nói. Chúng tôi ngụ tại một khách sạn nhỏ không xa thành phố là mấy nhưng đủ để chúng tôi có sự riêng tự Ngoại trừ một vài tay lang bạt kỳ hồ và vài trại chủ tới uống rượu vào buổi chiều, chúng tôi hoàn toàn không bị bất cứ một ai quấy rầy. Chúng tôi là hai người khách duy nhất của khách sạn. Thật giống như tuần trăng mật thứ nhì!... Ngoại trừ... Làm sao tôi có thể mô tả được sự thân mật giữa vợ chồng tôi, một sự thân mật đột nhiên có vẻ bất bình thường, không bảo đảm, không đưa tôi tới tột đỉnh hạnh phúc! Cái cảm tưởng bất an đó, thay vì niềm hạnh phúc, mỗi lúc một gia tăng và tới buổi chiều ngày thứ năm, tôi dường như không còn chịu đựng lâu hơn được nữa. Có lẽ Robert cũng nhận thấy vì chàng hỏi tôi sau bữa cơm chiều: - Sao, có chuyện gì vậy em? Giọng nói của chàng đầy vẻ lo âu, đôi mắt chàng nhìn tôi lo lắng nhưng dường như che giấu một điều gì. Tôi nói dối: - Ồ, đâu có gì đâu. Em chỉ hơi nhức đầu một chút. Có lẽ em sẽ đi ngủ sớm. Chàng đồng ý: - Đúng! Em nên đi ngủ ngay bây giờ là vừa. Đêm đó trong giấc ngủ, điệu nhạc buồn cung thứ lại trở về. Thoạt tiên nó giống như tiếng vĩ cầm chơi thật nhẹ giữa những tiếng gió rên rỉ, than van, rồi chuyển dần sang lo lắng, hãi hùng. Điệu nhạc khi rõ rệt, lúc nhạt mờ trước khi như được trớn phủ ngập cả không gian. Rồi một cảnh tượng xuất hiện dưới ánh trăng với những phiến đá lẻ loi, nơi tôi vẫn thấy trong những cơn ác mộng... Tôi biết có một vũng nước xanh thẳm ở bên dưới nhưng tôi không dám nhìn. Có lẽ lúc đó tôi đã la lên vì giọng nói của Robert chợt nổi lên giữa cơn mê hoảng của tôi. Tôi bừng tỉnh và thấy đôi tay ấm áp của chàng ôm gọn cái thân hình đang run rẩy của tôi, mặt chàng ghé sát mặt tôi, một khuôn mặt nhớp nháp mồ hôi. Chàng lo âu lên tiếng: - Em ơi, có chuyện gì vậy? Trời ơi, tại sao... Tôi cố nói, nhưng có lẽ lâu lắm tôi mới có đủ bình tĩnh để thốt nên lời. Hai hàm răng của tôi vẫn còn đập vào nhau cành cạch khi tôi nói với chàng, cắt nghĩa cho chàng một cách không rõ rệt về cơn ác mộng của thời thơ ấu. Chàng cười an ủi: - Ồ tưởng gì! Ác mộng thì ai mà chả có. Anh cũng có một cơn ác mộng của riêng anh, cơn ác mộng cứ trở đi trở lại khi anh thấy mình bị nghiền nát giữa một trái... dưa hấu. Các chuyên viên tâm lý sẽ cho rằng đó chỉ là hậu quả của sự lo âu thái quá, hoặc có liên hệ tới một sự việc nào đó của tuổi ấu thợ Nhưng ai cần họ cắt nghĩa! Em cứ quên đi là xong. Tôi biết chàng cố tìm cách trấn an tôi khi nói: - Có thể em nằm lộn bên, để cái gối quá cao hoặc bị gối úp vào mũi. Cũng có thể vì em không được khoẻ. Mấy miếng khoai chiên em ăn hồi chiều... Tôi cố gắng chấp nhận những lý luận của chàng, tự nhủ rằng những gì chàng nói có thể đúng. Tuy nhiên ở tận cùng tâm khảm tôi biết rõ không phải như vậy. Ngày hôm sau tôi cảm thấy hết sức khổ sở. Mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần nhưng lại không thể nghỉ ngơi. Vào buổi chiều, sự mệt mỏi và căng thẳng của tôi lại gia tăng. Ngồi bên quầy rượu sau bữa ăn chiều, thỉnh thoảng tôi lại nghe thật nhạt mờ một vài âm điệu đầy ghê rợn của điệu buồn cung thứ, thoạt tiên chỉ thì thào như tiếng gió mơn man trên những cành lau ngọn cỏ trước khi tắt lịm để lại một khoảng trống trong khi toàn thân tôi cứng ngắc đợi chờ, luôn luôn đợi chờ, tuy chờ đợi cái gì, tôi không biết. Tôi không biết có ai để ý đến tôi hay không, ngoại trừ Robert vì bất chợt chàng nói với tôi: - Tụi mình ra khỏi chỗ này một chút đi. Chỉ cần một chút không khí trong lành là em sẽ khoẻ ngay. Chàng dìu tôi ra ngoài. Cảnh vật ẩn hiện dưới ánh trăng. Robert thầm thì: - Đi, tụi mình đi lối này. Mình chưa bao giờ tới đây. Hồi trưa khi em ngủ, anh đi lang thang tới một con đường nhỏ dẫn lên mỏm đá nhìn ra khơi. Phong cảnh thật tuyệt vời! Chàng lùa cánh tay vào sau thân hình ốm yếu của tôi trong khi lần đầu tiên tôi bàng hoàng nhận thấy những lời nói chàng thốt ra sao quá dễ dàng. Câu nói của chàng trở nên nhàm chán và hoàn toàn không thích hợp. Câu nói “phong cảnh thật tuyệt vời" của chàng chẳng khác gì lời nói của một người hướng dẫn du khách, làm như đối với chàng tôi không phải là một cá nhân riêng rẽ. Trước đây tôi không hề để ý đến việc này, nhưng bây giờ, một tia sáng chợt loé lên trong óc tôi cho tôi biết rằng những lời nói của chàng vẫn luôn luôn như thế. Chúng tôi không hề nói về một điều gì quan trọng. Mỗi lần tôi muốn nói, chàng lại tìm cách đổi đề tài bằng một tiếng cười, một nụ hôn hoặc đôi tay phù thủy. Tôi vẫn hài lòng chấp nhận, nhưng bây giờ... bây giờ chỉ có một mình tôi với chàng trên con đường cô đơn dưới ánh trăng ma quái, tôi cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Khuôn mặt chàng nhìn nghiêng dưới ánh trăng có vẻ khắc khổ, cứng như đá, không tình cảm và không nồng ấm. Tuy nhiên Robert không phải một con người sắt đá. Không, không, tôi tuyệt vọng tự nhủ, chàng đã chứng minh điều đó, chàng đã từng ôm tôi trong nỗi đam mê nồng cháy. Chúng tôi là của nhau. Tôi nhẹ buông cánh tay chàng: - Robert, thôi mình về. Em mệt quá. Chàng lẩm nhẩm trong khi đôi mắt vẫn không nhìn tôi: - Bây giờ... không còn xa nữa. Chàng dìu tôi đi như một lượn thuỷ triều. Nhưng trời không có gió. Chỉ có sự yên tĩnh... và... điệu nhạc! Những tiếng thở than bắt đầu gợn lên trong óc tôi. Điệu buồn cung thứ! Khi chúng tôi lên tới mỏm đá thì điệu nhạc đã lên tới mức độ khiến tôi phải bịt tai trước khi một tiếng la phát ra từ cổ họng trong niềm tuyệt vọng... cầu xin được yên tĩnh và tự do. Nhưng bây giờ, không hề có sự yên tĩnh mà chỉ có điệu nhạc khóc than hoà lẫn giọng nói của Robert: - Đừng níu kéo. Có chuyện gì vậy? Em bị đau chân hay sao? Tôi cố thụt lui trong khi chàng đẩy tôi tới: - Đó, thật tuyệt vời phải không? Chàng đứng bên bờ mỏm đá nhìn xuống một giải cát bên bờ đại dương tăm tối với những tảng đá... Tôi cảm thấy rợn người chỉ muốn quay ngược lại cắm đầu chạy trong đêm tối tới bất cứ nơi nào để xa lánh cái vị trí hãi hùng này, nhưng cánh tay chàng ôm chặt vai tôi, giữ tôi lại đó, đẩy tôi tới phía trước với lời nói thầm thì “Đừng sợ” khi đột nhiên cả thế giới như quay cuồng khiến tôi chóng mặt và tất cả dường như đang bơi lội trong đêm tối... Cánh tay Robert có còn ôm trọn thân hình tôi khi tôi hồi tỉnh hay không? Tôi không biết. Tôi không nhớ gì hết ngoại trừ việc liếc nhìn xuống dưới. Đó là cái cảnh trí tôi vẫn thấy trong cơn ác mộng, một nơi xa lạ, cô đơn và hoang vắng với những phiến đá lẻ loị Và lần đầu tiên tôi nhìn thấy vũng nước... một giòng nước quái quỉ đen như mực với thân hình một người đàn bà nửa chìm nửa nổi, một cảnh tượng hãi hùng dưới vầng trăng bạc. Và điệu nhạc vang dội trong đầu tôi, gào thét, than van bằng một cung thứ quái gở. Tôi muốn đi xuống đó. Có một con đường nhỏ dẫn xuống đó. Chắc chắn rồi, tôi nghĩ, chúng tôi phải xuống đó. Nhưng dường như Robert không nghe lời tôi nói mà chỉ quay lưng bỏ đi, một mình. Và dù tôi chạy theo nắm áo chàng giựt lại, gọi tên chàng, gọi hoài, gọi mãi, chàng như vẫn không nghe, không biết... Và tôi chợt hiểu ... ... Cho tới bây giờ, thỉnh thoảng tôi thắc mắc không biết những lời khai của chàng trong cuộc điều tra sau đó có thực hay không?! Rằng chàng đã cố cứu tôi khi tôi bị té? Phải không hay chỉ là sức đẩy của cánh tay chàng mà tôi cảm thấy trước khi rơi khỏi mỏm đá? Dĩ nhiên tôi biết rất rõ câu trả lời. Tôi không bao giờ nghi ngờ điều đó. Chỉ đôi khi mình cảm thấy vui vui khi giả vờ không biết... Những người quen biết đều cảm thấy tội nghiệp cho chàng. Chàng có vẻ hết sức đau buồn. Việc chàng trở nên giàu có dường như không hiện ra trên nét mặt. Nhưng như bạn thấy đó, làm sao tôi có thể bỏ chàng? Tại sao tôi muốn luôn được ở bên chàng? Chàng đã cưới tôi. Bạn có nghĩ rằng việc chúng tôi phải xa nhau chỉ vì một điệu nhạc và vì tôi... lỡ bước ra khỏi mỏm đá giữa một đêm trăng là điều bất công hay không? Điều duy nhất khiến tôi đôi khi lo lắng là cái điệu nhạc đó... Thỉnh thoảng nó vẫn tới với tôi. Tôi biết chắc Robert cũng nghe thấy bởi vì chàng đột nhiên quay lại như để lắng nghe với nét mặt hãi hùng. Chàng có vẻ mập mạp hồng hào hơn và khoé miệng chàng thỉnh thoảng lại giựt mạnh vì uống quá nhiều. Tôi cố cảnh cáo chàng về việc này nhưng chàng không để ý, có lẽ vì chàng không nghe được những gì tôi nói mà chỉ nghe điệu nhạc! Thỉnh thoảng tôi vẫn trở lại nơi đó. Nó không còn làm tôi hoảng sợ nữa. Tôi có thể nổi trôi và cảm thấy hoàn toàn thoải mái trong sự yên bình vô thể, lắng nghe tiếng gió nỉ non và những lượn sóng vỗ nhẹ vào bờ đá. Chính tôi đã trở thành một phần của một điệu nhạc buồn, thành những tiếng than van của sậy, và gió, và những lượn sóng rì rào phủ ngập không gian bằng một điệu buồn cung thứ...
oOo
|