Ma - Người nổi tiếng
Khi tiếng chuông cửa trước vang lên, Lễ đang ngồi uống trà sau bàn giấy. Chàng không bao giờ uống cà phê sau lúc nửa đêm.
Uể oải đứng dậy, Lễ băng qua phòng tiền đường, bước ra cửa trước. Vừa hé cửa, Lễ chán nản nhìn chàng trai đang nhìn chàng mỉm cười ngần ngại:
- Chắc chị tôi đã tới. Tôi biết giờ này đã trễ, nhưng...
Lễ có vẻ hơi bực bội:
- Gần ba giờ sáng rồi! Chị của cậu không có ở đây. Không chừng đã tới khách sạn nào khác rồi.
Chàng trai nhiù mày:
- Không! Chị tôi từ phi trường tới thẳng nơi đây chứ không bao giờ ở nơi nào khác.
- Biết đâu chị cậu chả gặp... người nào trên phi cợ..
Chàng trai có vẻ bất mãn:
- Không! Chị tôi không phải hạng người như vậy.
Lễ hừ nhẹ một tiếng có vẻ nghi ngờ. Chàng là thư ký đêm tại Hoa Hồng, một khách sạn dành cho phụ nữ, và chàng đã làm việc ở đây quá lâu để biết rằng rất nhiều phụ nữ có thể là "hạng người như vậy". Lễ nhìn chàng trai:
- Rất tiếc, chị cậu không tới đây. Thực ra không có người khách mới nào tới kể từ lúc cậu rời khỏi nơi đây.
Lễ vừa toan đóng cửa thì chàng trai năn nỉ:
- Ông vui lòng cho tôi gọi điện thoại một phút được không? Gần đây không có điện thoại công cộng mà cũng không còn hàng quán nào mở cửa. Tôi muốn gọi cho cảnh sát. Tôi rất nóng ruột về chị tôi.
Lễ hơi ngần ngại nhưng rồi cũng gật đầu ưng thuận. Theo qui luật của khách sạn Hoa Hồng, không một người đàn ông nào được bước qua ngưỡng cửa sau 12 giờ đêm khi cửa trước khóa lại. Tuy nhiên đây là trường hợp đặc biệt, chàng trai chỉ muốn tìm chị, và ở một góc tiền đường có một cái điện thoại công cộng.
Bước vào trong rồi, chàng trai đứng chờ Lễ đóng cửa. Trong phòng tiền đường đầy bóng tối, chỉ có ánh đèn trên bàn giấy của Lễ và ngọn đèn nhỏ trên đầu cầu thang hắt xuống. Chàng trai lên tiếng:
- Thật khác hẳn khung cảnh khi tôi tới đây hồi nãy. Lúc đó ở đây đông nghẹt phụ nữ.
Lễ gật đầu. Chàng trai đã tới vào khoảng mười giờ rưỡi để hỏi thăm về người chị mà cậu nói là đã tới vào buổi tối. Có thể, nhưng cô ta không tới khách sạn Hoa Hồng. Chàng trai cho biết cậu tên là Sinh, lễ phép năn nỉ Lễ kiểm soát thật kỹ trong sổ xem có tên chị cậu ta hay không. Lễ đã coi đi coi lại tới hai lần với cùng kết quả. Cuối cùng, sau khi đứng nhìn phòng tiền đường đông nghẹt phụ nữ trong vài phút, chàng trai chào Lễ, bước ra.
Bây giờ... Lễ nói:
- Điện thoại đó. Cậu gọi đi chứ.
Sinh móc túi rồi nhìn Lễ với vẻ lúng túng:
- Tôi không có tiền cắc. Ông... ông có tiền đổi giùm tôi hai đồng được không?
Lễ thở dài bước về phía bàn giấy, nhưng chỉ được ba bước... Chàng không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy, Lễ thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc sau bàn giấy, nhưng trên đầu như có những hồi trống đập mạnh khiến chàng cảm thấy vô cùng đau nhức. Lễ rên lên một tiếng rồi giở tay lên sờ đầu.
Nhưng chàng không nhắc cánh tay lên được. Lễ cố mở mắt và lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt chàng trai muốn gọi nhờ điện thoại. Sinh có vẻ vui mừng:
- May quá! Tôi tưởng là tôi đã đập ông quá tay rồi chứ!
- Cái gì?
- Ông có cần uống nước không?
Lễ lắc đầu, chớp mắt mấy cái và cố giở tay lên. Không được! Chàng cúi xuống và nhìn thấy hai cánh tay bị cột vào thành ghế bằng sợi giây thừng cột cả ngực chàng vào lưng ghế. Sinh lên tiếng:
- Xin lỗi đã phải đánh gục ông vì tôi sợ ông có súng. Lễ vừa cảm thấy đau đớn vừa tự giận mình. Đã gần năm mươi tuổi rồi mà còn bị một kẻ chưa bằng nửa tuổi mình qua mặt dễ dàng! Liếc nhìn cái tủ sắt trên tường, Lễ nhận thấy cửa tủ hơi hé mở. Chàng nhìn Sinh: - Cậu đã lấy hết tiền rồi phải không? Tôi hi vọng là năm chục bạc trong đó đủ cho cậu rồi, tụi tôi không còn một xu nào nữa.
Sinh lắc đầu:
- Tôi không....
Lễ ngắt ngang:
- À tôi còn năm đồng bạc nữa trong túi đây này, cậu có muốn lấy thì lấy đi.
Sinh mỉm cười:
- Saù đồng thì đúng hơn. Tôi đã lục bóp ông khi ông bất tỉnh. Tôi cũng tìm được cây súng nhỏ trong ngăn kéo bàn giấy của ông. Nhưng tôi không cần tiền, không cần súng mà chỉ cần cái này.
Dứt lời, Sinh giở bốn tờ bìa cứng trên bàn, bản đồ của bốn từng lầu khách sạn với gạch viết chì đánh dấu phòng nào có khách, bao nhiêu người... Lễ trừng mắt nhìn không hiểu Sinh muốn gì. Sinh nói nho nhỏ:
- Bây giờ tôi không cần tìm chị tôi nữa vì chị tôi hiện đang ngủ say sưa trong nhà của chị ở cách đây gần một ngàn cây số. Chị tôi từng ở đây một lần và đã kể lại cho tôi. Rất đẹp và rất yên tĩnh.
Lễ cau mày, vẫn không hiểu Sinh muốn gì. Chàng nhận thấy dù Sinh cố tỏ vẻ bình tĩnh, mặt cậu ta ướt đẫm mồ hôi và đôi tay run rẩy. Lễ hỏi:
- Cậu lấy được tiền rồi. Còn chờ gì nữa?
Sinh hất đầu về phía chiếc đồng hồ trên tường:
- Chưa tới ba giờ rưỡi. Tôi không biết làm gì ngoài việc chờ đợi.
- Cậu chờ cái gì?
Sinh chợt đổi đề tài:
- Chắc ông thích công việc này lắm nhỉ? Một mình ông với mấy chục phụ nữ! Dù ở tuổi của ông, ai cũng có thể viết được một câu chuyện lâm ly về khách sạn Hoa Hồng.
Lễ chợt cảm thấy xương sống lạnh buốt. Chàng run giọng hỏi:
- Cậu muốn gì?
Sinh có vẻ mơ màng:
- Tôi nghĩ rằng ông phải là người đứng đắn mới được trao phó công việc này. À, mà sắp tới giờ rồi.
Lễ la lên:
- Giờ gì? Cậu muốn cái gì?
Vừa la Lễ vừa cố vung hai tay lên và chợt nhận thấy những vòng giây bên phía tay trái hơi lỏng và cả phía bên trái của chiếc ghế. Chàng bèn ngưng ngay lại vì sợ Sinh biết, nhưng Sinh có vẻ không để ý vì còn đang bận cởi chiếc áo ngoài ra, để lộ bộ ngực trần với những hình xâm quái dị nhiều màu. Rồi Sinh móc túi lấy ra một tấm gương nhỏ xiù và một cây viết màu vàng, vẽ lên hai má hình hai ngôi sao và trên trán hình mặt trời mọc. Lễ nhìn Sinh trừng trừng, đôi mắt như muốn lòi ra. Sinh có vẻ hơi lúng túng:
- Thêm chút màu mè để khi báo đăng coi có vẻ gồ ghề hơn một chút.
- Báo đăng?
Lễ hỏi nhưng không biết mình vừa nói cái gì. Sinh không phải là kẻ khiến người ta sợ hãi, nhưng nếu hắn ta là một tên tâm trí bất bình thường thì... không biết việc gì sẽ xẩy ra!
Sinh nhìn đồng hồ:
- Ba giờ rưỡi, đúng, ba giờ rưỡi! Đó là giờ cha tôi tắt thở cách đây vài năm. Chết vì bệnh tim.
Rồi Sinh chỉ vào mấy tấm bìa trên bàn:
- Tôi đã nghiên cứu mấy tấm bản đồ này. Từng trên cùng là từng tốt nhất vì có tới 17 người, hầu hết ở trong các phòng ngủ đơn, dễ dàng cho tôi hành động.
Lễ nói gần như không thành tiếng:
- Cậu... cậu muốn gì?
- À, tôi sẽ tới từng phòng một, dùng cái chìa khóa chính mà tôi lấy trong tủ sắt, mở từng cửa phòng một và đối phó với từng người một. Chỉ có hai phòng là tôi phải đối phó với hai người một lượt mà thôi. Nhưng cũng dễ mà!
Lễ lắc đầu, tưởng như mình đang mơ ngủ. Nhưng không, cái đầu nhức như búa bổ khiến Lễ biết mình không nằm mợ Chàng biết mình đang tỉnh, nhất là khi thấy cái rìu được Sinh cẩn thận giắt vào lưng quần. Lễ ngồi chết lặng trong khi Sinh khởi sự bước ngang phòng tiền đường tiến về phía thang máy, vừa đi vừa hát nho nhỏ.
Lễ bật la lên:
- Khoan! Cậu không muốn...
Sinh quay lại, khuôn mặt đầy mồ hôi và màu vàng quái dị:
- Dĩ nhiên! Tôi sắp hai mươi mốt tuổi rồi. Nhưng có ai biết Triệu Từ Sinh là ai không? Không! Nhưng chỉ vài tiếng nữa thôi, Triệu Từ Sinh sẽ là người nổi tiếng nhất nước, nổi tiếng nhất thế giới.
- Nhưng...
- Tôi sẽ xuống đây càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ cởi trói cho ông rồi cho ông trói tôi lại trước khi gọi các phóng viên truyền hình, báo chí và cảnh sát. Ông đừng lo gì hết! Ông là người bắt giữ tôi với cây súng nhỏ của ông. Cả hai đứa mình sẽ nổi tiếng khắp thế giới. Báo chí, truyền thanh truyền hình sẽ tới chụp hình, quay phim, phỏng vấn ông lia lịa. Không chừng ông còn nổi tiếng hơn cả tôi nữa là đằng khác. Ông nên chúc tôi nhiều may mắn là vừa.
Dứt lời, Sinh tới trước cửa thang máy, nhấn nút. Cửa mở, Sinh bước vào. Cửa từ từ đóng lại.
Lễ lập tức giựt mạnh cánh tay trái. Những vòng giây bung ra ngay. Chỉ còn cánh tay phải và thân mình còn bị cột vào ghế. Nếu chàng có thể cởi giây ra kịp trước khi thang máy lên tới lầu thượng, chàng sẽ bấm nút khẩn cấp khiến thang máy dừng lại giữa hai từng lầu... Lễ đứng dậy, nhưng vẫn bị vướng cái ghế. Chàng thở hổn hển:
- Trời đất ơi! Hắn sẽ làm thịt 17 mạng!
Vừa cố cởi sợi giây quấn quanh ngực, Lễ vừa liếc nhìn những con số phiá trên cửa thang máy... 1...2... Tên điên này sẽ vào từng phòng, sẽ chặt từng người với cái rìu của hắn giữa lúc các nạn nhân đang say ngủ! Lễ biết chắc hắn sẽ làm như vậy! Một vụ tàn sát khủng khiếp! Và hắn sẽ nổi tiếng. Điều này còn chắc chắn hơn nữa.
Khi Lễ tháo được sợi giây quấn quanh ngực và đứng lên được, đèn thang máy đã bật số 3 và thang máy đang tiến lên lầu tư, rồi tới từng lầu chót, nơi hắn sẽ ra tay. Vẫn còn kịp thì giờ. Cái nút khẩn cấp nằm ngay sau quầy rượu, cách nơi Lễ đứng không đầy ba thước. Dĩ nhiên sau vụ này Sinh sẽ nổi tiếng, sẽ trở thành một người được cả thế giới biết mặt biết tên. Hàng triệu tấn giấy mực sẽ viết về hắn, hàng ngàn thước phim sẽ quay về hắn... nếu Lễ không ngăn chận hắn trong vài giây nữa.
Nhưng... còn người bắt giữ được kẻ giết mười bẩy mạng người thì sao? Bây giờ thì chưa có gì, nhưng sau khi mười bẩy mạng người bị thanh toán... Người đó cũng sẽ nổi tiếng như kẻ sát nhân. Có thể còn hơn nữa như lời Sinh nói "Có thể ông còn nổi tiếng hơn cả tôi nữa là đằng khác".
Lễ đứng khựng lại trước khi từ từ ngồi xuống ghế.
Đèn thang máy đã bật số 5.
Lễ lượm cuộn giây thừng, lặng lẽ quấn quanh ngực...
OoO
|